Chương 35: Người câm

Phong Hân tìm đến nhà tài xế người liên quan đến vụ tai nạn xe năm đó. Nhưng chỉ có vợ của ông ta ở nhà, một người phụ nữ đang mang thai, khoảng 35–36 tuổi nhìn dáng vẻ đã sắp đến ngày sinh.

Người phụ nữ rõ ràng không vui khi thấy Phong Hân tìm đến, tuy cố gắng giữ phép lịch sự nhưng nét mặt vẫn mang chút căng thẳng. Ngôi nhà nhỏ lụp xụp chưa được trang trí, nền xi măng lộ ra rõ ràng, đủ thấy cuộc sống của họ chẳng mấy dư dả.

Họ đã dùng hết tiền dành cho việc sửa sang nhà cửa để chi trả viện phí và thuốc men trong thời gian qua. Họ sợ nhất là bị người bên phía Thương Tòng Thư đến tìm gây phiền phức.

Người phụ nữ cười gượng: "Thương tiểu thư cô ấy vẫn khỏe chứ? Không sao chứ?"

Phong Hân nhìn cái bụng đã lớn, do dự một lúc mới khẽ nói: "Tình hình hồi phục của Tòng Thư không được tốt lắm, có lẽ tới đây sẽ cần..."

Người phụ nữ lập tức ngắt lời, không giữ nổi vẻ khách sáo nữa, khẩn thiết cầu xin: "Cô cũng thấy hoàn cảnh nhà tôi rồi đó, chồng tôi học vấn không cao cả đời chỉ làm tài xế, hiện giờ tôi sắp sinh, lại không có khả năng đi làm. Nếu phải bồi thường gì thêm, có thể cho chúng tôi thêm thời gian được không?"

Người tài xế này không phải người học cao hiểu rộng, trước đó từng mở quán ăn sáng nhưng bị lỗ vốn, gần đây mới quay lại nghề cũ làm tài xế, sống tạm qua ngày. Họ không còn khả năng lo thêm chuyện gì nữa.

Phong Hân nắm bắt được chi tiết quan trọng: "Chồng chị từng làm công việc nào khác không? Có quen biết ai tên La Dĩnh không?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Chúng tôi chuyển từ miền Bắc đến đây 6 năm trước, từng mở tiệm ăn sau lỗ vốn thì anh ấy quay lại làm tài xế thuê cho người ta. La Dĩnh gì đó tôi chưa từng nghe qua."

Từ chi tiết này, Phong Hân càng tin rằng cái gọi là "âm mưu gây tai nạn" chỉ là do Thương Tòng Thư suy đoán, là kết luận từ tâm lý bất ổn, chứ không phải sự thật.

Rời khỏi căn nhà đó, khi đang đứng chờ xe buýt Phong Hân mới mở điện thoại và thấy tin nhắn từ Đồng Hoài. Sắc mặt cô khẽ trầm xuống, không đợi xe nữa mà lập tức bắt taxi về thẳng nhà.

Trên đường về, cô gọi điện cho Thương Tòng Thư, điện thoại được kết nối, nhưng đầu bên kia im lặng.

"Tòng Thư, em nghe thấy không?" giọng Phong Hân mang theo lo lắng.

Kiếp trước, mỗi lần Đồng Hoài đến nhà Thương Tòng Thư đều nổi giận, đập phá đồ đạc, tính tình bộc phát. Phong Hân từng khuyên Đồng Hoài đừng tới vì không muốn gây thêm áp lực cho người yêu.

Sau này cũng không biết khi Phong Hân qua đời, chẳng rõ Đồng Hoài sống thế nào. Cô nhớ rõ khi còn trẻ Đồng Hoài có đổi vài người bạn trai nhưng không ở bên cạnh ai lâu dài. Tới 27-28 tuổi người trong nhà thúc giục Đồng Hoài kết hôn tới phiền não, Phong Hân chỉ cổ vũ Đồng Hoài khi nào gặp được người thích hợp thì hãy kết hôn.

Sau đó tới 38 tuổi Đồng Hoài vẫn chưa lập gia đình, cô nhớ có lần hỏi đùa: "Tiểu Hoài, sao cậu không kết hôn?"

Đồng Hoài chỉ cười toe, "Cậu sống khổ vậy, mình chạy đi kết hôn sinh con thì chẳng phải không nghĩa khí à ha ha..."

Phong Hân từng nói không cần Đồng Hoài nghĩa khí như vậy nhưng lại bị cô giáo dục một phen, sau đó cô chỉ nói là giỡn thôi, Phong Hân có khuyên cái gì thì mỗi người cũng sẽ tự có lựa chọn cách sống khác nhau. Nói thật ra, Đồng Hoài cũng như một nửa người thân của Phong Hân, biết nửa đời sau Phong Hân sống khổ như vậy cũng không đành lòng.

Người từ nhỏ chơi với cô lại là người lo tang sự cho mình, trong lòng có cảm giấc ê ẩm khó nói thành lời.

Điện thoại vẫn im lặng, Phong Hân không gác máy, chỉ nhỏ nhẹ nói chuyện, "Có muốn ăn bánh kem red velvet không? Có thêm soda vị nho đó..."

Dù Thương Tòng Thư có từ chối nghe, cô cũng sẽ nói tiếp. Tòng Thư có xu hướng lãnh đạm khi tâm trạng tệ dù biết rõ cô đang gọi, vẫn im lặng như thể trốn tránh cả thế giới.

Phong Hân vẫn kiên nhẫn, dịu dàng kể chuyện, cho đến khi bên kia điện thoại truyền lại một tiếng "Ừm" rất khẽ.

Dù chỉ một chữ, Phong Hân cũng đã thỏa mãn, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô mua một chiếc bánh kem red velvet và 6 lon soda nho mang về. Vừa mở cửa, cô đã quen miệng gọi:

"Chị về rồi đây."

Thương Tòng Thư không ra đón cô như mọi khi khiến trong lòng Phong Hân có phần hụt hẫng. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đặt lon soda cùng bánh kem lên bàn, phần còn lại thì cất vào tủ lạnh cho mát.

Sàn nhà có vẻ đã được lau dọn sạch sẽ, cô không thấy hộp trà sữa mà Đồng Hoài nói, chỉ thấy một ít bao bì snack và đồ ăn vặt vứt trong thùng rác dấu vết của việc đã có người đến.

Phong Hân đi vào phòng ngủ chính, thấy Thương Tòng Thư đang nằm bò trên tấm thảm nhung, chơi trò xếp gỗ. Bộ xếp hình thái cơ lăng kia đã bị tháo ra, cô ấy đang lặng lẽ xếp lại từ đầu. Bên cạnh là một bức ảnh chụp đã bị bỏ vào ngăn đá, giờ lấy ra hòa tan, bị nước làm nhòe mất.

Tấm ảnh chỉ là loại bưu thiếp in thường, không có cán keo, khi bị đông đá rồi rã ra, mặt ảnh loang lổ, hai gương mặt trong hình đã mờ đến mức không còn nhìn rõ.

Phong Hân ngồi xuống, kéo Thương Tòng Thư vào lòng, cánh tay mềm mại vòng qua eo nàng:

"Muốn chị mua cho em một tấm mới không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!