Chương 34: Liên lụy

Xe buýt đến trạm tiếp theo, hành khách lên xuống lục tục. Phong Hân đang do dự có nên gọi điện trước cho người tài xế kia không, dù sao chuyện này rất nghiêm trọng, sau vụ việc tài xế kia cũng chưa từng đến thăm Thương Tòng Thư. Cô sợ nếu không liên hệ trước, có khi sẽ chẳng gặp được người.

Ngay lúc đó, một giọng nữ trầm thấp, dịu dàng nhưng đầy phấn khích vang lên bên tai cô: "Hân Hân!"

Giọng nói ấy mang theo cảm xúc nhảy nhót và ngạc nhiên vui vẻ. Phong Hân nghiêng đầu nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh cô rõ ràng mới vừa lên xe không lâu. Mái tóc ngắn xoăn nhẹ, hơi ướt vì mồ hôi, trên người mặc một chiếc váy hai dây đen khoét cổ sâu, vòng một nở nang và vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa đủ một tay ôm, khiến người đi đường không thể không chú ý.

Đi cùng cô ta là một nam sinh trẻ tuổi, dáng người cao gầy, phong thái nho nhã, khí chất đậm chất học sinh. Tuy nhiên cặp mày anh ta đang nhíu chặt, lập tức cởi áo khoác khoác lên người cô gái kia, như muốn che chắn khỏi ánh mắt tò mò hay ác ý của người xung quanh.

Người mới đến không ai khác chính là Đồng Hoài, bạn thời tiểu học của Phong Hân.

S đại nổi tiếng có một nữ thần gợi cảm, người ấy không ai khác chính là Đồng Hoài. Vẻ đẹp kiều diễm rực rỡ, ánh mắt nhìn Phong Hân hiện rõ niềm vui mừng khó giấu. Đồng Hoài cười còn rạng rỡ hơn cả khi nhìn bạn trai mình, hai người họ đã gần hai tháng chưa gặp mặt.

Phong Hân cũng không khỏi bất ngờ: "Tiểu Hoài? Cậu cùng bạn trai đi dạo phố à?"

Đồng Hoài nắm lấy tay cô, cười đáp: "Đúng vậy, còn cậu thì sao?"

Từ sau khi Phong Hân công khai mình có bạn gái, hai người rất ít khi hẹn nhau đi chơi nữa. Phong Hân dành phần lớn thời gian bên Thương Tòng Thư cùng cô ấy hẹn hò hoặc đi làm thêm ở công viên giải trí phát tờ rơi, bán vé, làm người hướng dẫn tạm thời...

Về sau Đồng Hoài cũng có người yêu, mối liên hệ giữa hai người lại càng không còn thân thiết như trước. Nhưng dù sao họ cũng là bạn thân từ thuở nhỏ, mười mấy năm gắn bó, dẫu có không gặp cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tình cảm.

Lúc này đang đông người, Phong Hân không tiện nói rõ tình trạng bệnh của Thương Tòng Thư, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Tối gọi điện trò chuyện với cậu nhé."

Đồng Hoài nghe vậy lập tức hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa. Cả hai bắt đầu trò chuyện lặng lẽ, chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn bật cười khúc khích.

Khi xe buýt đến trạm, trùng hợp cả hai cùng xuống một điểm, tạm biệt nhau xong Phong Hân liền rời đi. Đồng Hoài vẫn đứng lại ở trạm chờ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Phong Hân xa dần, nụ cười trên mặt cũng dần tắt đi.

Đột nhiên, cô quay sang bạn trai bên cạnh nói: "Anh về trường trước đi, em có chút việc riêng cần giải quyết."

Bạn trai cô lập tức tỏ vẻ thất vọng: "Ơ... nhưng vé phim mình mua rồi mà?"

Đồng Hoài thản nhiên cởi trả lại áo khoác anh vừa khoác cho mình, tay còn chưa chạm vào cánh tay bạn trai đã nhanh chóng buông ra như không muốn chạm vào da thịt. Cô hờ hững nói: "Anh đăng lên vòng bạn bè đi, tặng lại vé phim cho ai đó cũng được."

"Nhưng hôm nay là suất chiếu đầu tiên mà..." Cậu ta còn muốn níu kéo nhưng thấy sắc mặt Đồng Hoài bắt đầu không kiên nhẫn, đành đổi giọng: "Vậy em nhớ cẩn thận nhé, nếu trễ quá thì gọi anh tới đón."

Giọng vừa dứt, cậu ta khẽ nghiêng người lại gần. Khi ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ từ người cô gái bên cạnh, ánh mắt lập tức ánh lên tia hưng phấn. Chưa kịp áp môi lên bờ môi đỏ mọng kia, Đồng Hoài đã dùng khuỷu tay mạnh mẽ đẩy cậu ta ra. Gương mặt lập tức lạnh tanh, cô lớn tiếng quát: "Anh làm gì vậy?! Chẳng lẽ anh quen tôi chỉ để nghĩ đến những thứ đó thôi sao?!"

Chàng trai hoảng loạn xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi... anh..."

"Thôi đi, xe tôi đến rồi." Không để đối phương nói hết câu, Đồng Hoài xoay người bước lên xe, nghênh ngang rời khỏi.

Chàng trai bị bỏ lại một mình, tức giận đến nỗi đá bay chiếc thùng rác bên cạnh trạm chờ. Khuôn mặt vốn trắng trẻo của cậu ta giờ đầy tức tối, cằn nhằn:

"Con đ**m chết tiệt, giả vờ thanh cao!"

Bạn bè hắn đều đang mong chờ được nghe hắn kể chuyện "ngủ với Đồng Hoài", bàn tán xem cô ấy "dễ" tới mức nào, có "phê" không. Ai ngờ theo đuổi cực khổ bao lâu đến cả nắm tay cũng chưa từng được, mất mặt đến nỗi chẳng dám kể với ai.Đồng Hoài đến thẳng khu nhà trọ của Phong Hân.

Vừa xuống xe, từ bên kia đường, cô nhìn thấy hai cô gái đang thân mật tay trong tay đợi đèn xanh. Một trong hai bất ngờ khẽ hôn lên má người còn lại, chỉ một giây ngắn ngủi nhưng khiến cô gái kia đỏ mặt, vội bóp chặt tay đối phương để che giấu.

Chứng kiến cảnh ấy, trong lòng Đồng Hoài chỉ có một cảm giác: Ghê tởm.

Trước đây cô không có định kiến gì với người đồng tính nhưng từ khi Phong Hân nói mình có bạn gái, cô bắt đầu thấy sợ, thấy kỳ lạ...

Cô từng thử giới thiệu bạn trai cho Phong Hân nhưng Phong Hân từ chối, còn vì thế mà giận cô. Sau lần đó, Đồng Hoài không bao giờ nhắc đến chuyện tìm bạn trai cho cô ấy nữa.

Đồng Hoài dừng lại ở cửa khu chung cư, khu trọ mà chính cô là người tìm giúp Phong Hân. Khu này cách trường không xa, giá thuê hợp lý, môi trường yên tĩnh, đặc biệt là không có hàng quán ồn ào về đêm. Sau 11 giờ, nơi đây cực kỳ yên tĩnh rất phù hợp với yêu cầu của Phong Hân, tiện cho Thương Tòng Thư tập trung viết bản thảo, vẽ tranh.

Cô ghé qua tiệm bên đường mua trà sữa và một ít đồ ăn vặt, rồi mới đi vào tòa nhà trọ quen thuộc...

Chủ nhà là một bà cụ ngoài sáu mươi đang chuẩn bị cùng mấy người bạn trong khu dân cư ra quảng trường nhảy múa buổi tối. Vừa nhìn thấy Đồng Hoài, bà lập tức gọi lại: "Có phải là cô Đồng Hoài không đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!