Chương 33: Nhược thụ

Phong Hân trước nay chưa từng phát hiện hóa ra Thương Tòng Thư lại xem chuyện đó là điều nghiêm trọng đến vậy. Trong ký ức của cô, cuộc trò chuyện với cô gái kia đã từ rất lâu rồi, mơ hồ như một ký ức mờ nhạt, cô còn chẳng nhớ nổi đã nói những gì.

Nhìn thấy sắc mặt Thương Tòng Thư không ổn, Phong Hân đoán chắc rằng lần này cô ấy thực sự đang giận lắm. Trên gương mặt Phong Hân hiện lên một chút bị tổn thương, giọng nói chậm rãi mà mềm mại, đầy vẻ tủi thân: "Đừng bảo chị cút đi, dù là trong cơn giận cũng không nên nói mấy lời nặng nề như vậy... Chị sẽ để bụng thật đấy."

"Ê, chị..." Thương Tòng Thư nhất thời nghẹn họng, không biết nên đáp thế nào cho phải. Rõ ràng người nên tức giận là nàng nhưng Phong Hân lại làm ra vẻ đáng thương như vậy. Phong Hân cho rằng cứ bày ra bộ mặt uất ức là sẽ khiến người khác mềm lòng sao?

Thương Tòng Thư dù vẫn tức nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp kia, khí thế lập tức xẹp xuống quá nửa. Rất nhiều câu chất vấn đã sắp sửa tuôn ra, giờ lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra thành lời.

Thật ra, mỗi lần hai người cãi nhau, Thương Tòng Thư luôn cố chấp muốn chiếm thế thượng phong nhưng cũng không hẳn vì nàng mạnh mẽ gì cho cam mà đa phần là vì Phong Hân tình nguyện nhường nhịn. Chỉ cần Phong Hân dịu giọng một chút, Thương Tòng Thư sẽ dần mềm lòng, yếu thế ngay.

"Chuyện đó khiến em buồn lâu như vậy, sao không nói ra? Lúc nào cũng giữ trong lòng, như thế chỉ càng thêm khó chịu thôi." Có lẽ vì ký ức về Thương Tòng Thư ở tuổi trung niên vẫn còn quá rõ nét trong lòng, nên giờ đây Phong Hân cảm thấy ngực mình như bị đè nặng bởi một tảng đá đầy ngột ngạt. Cô vốn đâu làm gì quá đáng, vậy mà lại khiến Thương Tòng Thư mang tâm bệnh nhiều năm như thế, cảm giác tội lỗi và áy náy không ngừng dâng lên.

Thương Tòng Thư quay mặt nhìn ra cửa sổ, làn da trắng ngần trên cổ mảnh khảnh của nàng lộ rõ những mạch máu nhạt màu dưới da, khẽ giật lên theo nhịp đập. Nàng biết mình đang giống như một hũ giấm, hai vành tai nóng bừng cả lên.

Chẳng lẽ nàng lại phải nói thẳng ra? Thương Tòng Thư từng nghĩ rằng sớm muộn gì Phong Hân cũng sẽ chủ động nói ra những lời đó sao? Nếu chính mình lại gấp gáp quá thì chẳng phải giống như đang nôn nóng đòi cưới lắm hay sao? Dù đúng là nàng rất muốn.

Thương Tòng Thư cố giả vờ bình tĩnh nhưng nội tâm thì rối như tơ vò. Ngay cả chuyện Phong Hân hồi nhỏ chơi trò gia đình với người kia, nàng cũng nhớ rõ rành rọt, lòng dạ rối bời, ganh tỵ đến mức đau cả tim.

Thấy Thương Tòng Thư im lặng không nói, Phong Hân cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề ấy nữa. Có một số chuyện, chỉ cần nói đến là được rồi, đừng nên chọc thẳng vào điểm yếu, Thương Tòng Thư vốn là người da mặt mỏng bị chạm đến liền sẽ xấu hổ.

Cô tiến lại gần phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy Thương Tòng Thư từ phía sau, má nghiêng áp sát lên vành tai đang đỏ bừng của cô ấy. Mùi hương dịu nhẹ, mềm mại trong lòng ngực người kia khiến Thương Tòng Thư không kìm được mà khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn.

"Cuối tuần sau, chị đã đặt lịch khám với bác sĩ tâm lý cho em rồi." Vừa nói, Phong Hân vừa quan sát biểu cảm của Thương Tòng Thư, tay siết nhẹ lại, càng ôm chặt hơn.

Tựa hồ sợ Thương Tòng Thư phản ứng dữ dội, cô nhẹ giọng bổ sung: "Coi như là một cách để giảm áp lực tinh thần thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Chị sẽ đi cùng em."

Nếu Thương Tòng Thư không muốn đến khoa tâm thần vì sợ bị kết luận là mắc bệnh, thì cứ bắt đầu từ bác sĩ tâm lý. Phong Hân sẽ không ép buộc nàng phải làm gì, chỉ là tình trạng của Thương Tòng Thư khi tốt khi xấu, không thể để cô ấy cứ mãi như vậy được.

"Được thôi." Ngoài dự đoán, Thương Tòng Thư lần này lại đồng ý rất dễ dàng: "Nếu điều đó giúp chị xem em như một người bình thường, thì cứ làm theo lời chị đi."

Hàng mi Thương Tòng Thư rũ xuống, không còn tỏ vẻ ấm ức gì nữa nhưng giọng điệu lại mang đầy mùi vị mỉa mai, sắc lạnh lạ thường.

Phong Hân không muốn vì chuyện này mà mâu thuẫn lại bùng phát. Cô vẫn lưu luyến và khát khao được ở cạnh Thương Tòng Thư, sống trong sự thân mật và gắn bó. Đối với những đề phòng, những suy nghĩ tiêu cực mà Thương Tòng Thư dành cho cô, cô vô cùng nhạy cảm.

"Tòng Thư, bất kể em là ai, chị vẫn luôn xem em là người chị yêu." Trán cô nhẹ nhàng dựa lên vai người kia, chỉ là một câu nói đơn giản nhưng như thể dốc cạn toàn bộ sức lực để nói ra. Những lời yêu thương của Phong Hân xưa nay không phải là nói cho có cô thật sự nghiêm túc, thực sự đang dốc lòng giữ lời hứa với Thương Tòng Thư.

Vì thế, khi thấy Thương Tòng Thư bắt đầu hứng thú trở lại với việc viết bản thảo, Phong Hân thật lòng cảm thấy vui mừng. Phong Hân nhớ lại chuyện Thương Tòng Thư vừa nhắc đến, trong lòng cảm thấy vẫn nên tự mình tìm hiểu rõ chân tướng sự việc.

Cô không nói thật lý do ra ngoài với Thương Tòng Thư mà chỉ bịa ra một cái cớ: "Có một cuộc thi nhiếp ảnh lớn, có người trong câu lạc bộ giúp chị đăng ký, chị muốn cùng nhóm nhỏ của chị đi tìm cảm hứng một chút. Em ở nhà một mình được chứ? Tối chị sẽ về."

Cách nói của Phong Hân khiến Thương Tòng Thư có cảm giác như thể coi nàng là một đứa trẻ không hiểu chuyện, còn Phong Hân thì là người lớn đang dỗ dành. Trong lòng nàng thoáng dâng lên một cảm giác khó chịu, nàng ghét việc Phong Hân dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với mình.

"Nếu chị có chuyện thì cứ đi, chẳng lẽ em sẽ nhân lúc chị không có nhà mà làm ra chuyện gì động trời lắm sao?"

Phong Hân dịu giọng dỗ dành: "Chị chỉ là muốn nói rõ ràng với em, tránh để em nghĩ em hẹn hò với đàn em."

Câu này khiến mặt Thương Tòng Thư lập tức đỏ bừng, không kịp phản ứng. Trong không khí lập tức tràn đầy vị chua lòm, dù nàng không hé răng thêm câu nào, cảm giác ghen tuông ấy vẫn cứ dâng lên, không sao đẩy lùi được.

Trước khi ra cửa, Phong Hân cẩn thận chỉnh lại trang phục, tay chống vào mép tủ giày ở bục cửa, còn không quên nói vọng vào phía trong phòng khách: "Có chuyện gì thì gọi cho chị, đừng tự ý ra ngoài một mình. Tòng Thư, có đang nghe không đấy?"

Thương Tòng Thư bước ra từ trong phòng, đứng cạnh cô nhìn cô thay giày, vẻ mặt khó hiểu: "Chẳng lẽ bây giờ mỗi lần em ra ngoài làm gì cũng phải báo cáo với chị? Trước khi chị nói ra những lời đó, có từng nghĩ lại xem chính mình đang yêu cầu cái gì không? Sao nghe kỳ cục thế?"

Trước đây, Phong Hân đâu có cái kiểu chiếm hữu thái quá như thế, ít nhất cũng không đến mức yêu cầu nàng mỗi lần ra ngoài đều phải báo cáo. Thương Tòng Thư quan sát từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy ánh mắt Phong Hân không ổn. Trong lòng nàng bỗng nảy ra suy nghĩ hay là nên khuyên Phong Hân đi khám bác sĩ tâm lý? Theo nàng thấy, người đang cần giảm áp lực tâm lý nhất chính là Phong Hân.

Phong Hân đã thay xong giày, người hơi nghiêng về phía Thương Tòng Thư, bất ngờ đánh úp lên đôi môi mềm mại và đầy đặn của cô ấy, "Chị chỉ là muốn mọi việc giữa chúng ta đều rõ ràng, nếu chị ra ngoài mà không nói gì với em, em sẽ không thấy khó chịu sao?"

Đôi môi cô nhẹ nhàng cọ sát lên môi Thương Tòng Thư, giọng mềm mại như nũng nịu: "Chị chỉ muốn em cũng đối xử với chị giống như cách chị đối với em thôi. Không cần tính toán ai cho đi nhiều hay ít, chỉ cần đáp lại là được, chút yêu cầu nhỏ xíu như vậy mà cũng không thể đồng ý với chị, chị sẽ thấy không vui."

Với Phong Hân, một khi không được đáp lại trong tình cảm, cô sẽ mất đi động lực để tiếp tục, làm gì cũng không còn vui vẻ được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!