Phong Hân túm chặt lấy cổ tay Thương Tòng Thư, cố gắng kéo tay nàng ra để xem vết thương nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng mặc cho cô lay đến thế nào, Thương Tòng Thư như có thêm sức mạng cố chấp không buông tay, ngón tay gồng lên che chặt miệng, cả hai giằng co đến mức cổ tay đỏ ửng.
Máu nóng hổi rỉ ra từ kẽ tay Thương Tòng Thư, từng giọt từng giọt rơi xuống, dính đầy lên chiếc váy ngủ vải cotton trắng tinh của Phong Hân, tạo thành từng chấm đỏ thẫm, tựa như từng bông hoa máu nở rộ.
Phong Hân cúi đầu nhìn đám vết máu ấy, chỉ cảm thấy cả người tê rần như có kim châm. Giọng cô khẽ run, lộ rõ sự bất lực và van nài, hy vọng ít nhất Thương Tòng Thư có thể chịu nghe một hai câu: "Cho chị xem vết thương được không? Em chảy nhiều máu như vậy chị thật sự rất lo..."
Thế nhưng mặc kệ cô nói gì, Thương Tòng Thư vẫn giữ nguyên vẻ phòng bị. Nàng lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, loạng choạng như muốn trốn đi nơi nào đó, động tác gấp gáp lúng túng suýt nữa lại ngã xuống sàn lần nữa.
Phong Hân hiểu rõ, Thương Tòng Thư đang tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Cô không nghĩ nhiều bước nhanh tới ôm chặt người kia từ phía sau, hai tay siết lấy vòng eo mềm mại như nhành liễu yếu ớt, không để nàng rời đi.
Giọng nàng khản đặc, khẩn cầu như gần khóc: "Tòng Thư... đừng đối xử với chị như thế, được không? Xin em đừng dùng ánh mắt sợ hãi đó nhìn em nữa, chị là người yêu của em mà. Trên thế giới này, em là người duy nhất có thể thân mật với chị, chẳng phải vậy sao?"
"Vì sao em lại sợ chị...?" Cằm Phong Hân khẽ tì lên vai Thương Tòng Thư, ngực phập phồng đến đau nhói vì kìm nén xúc động: "Chị cũng nhát gan lắm nhưng vì không muốn mất em... chị đã làm rất nhiều việc trước đây chưa bao giờ dám nghĩ đến, chị đã cố gắng rất nhiều."
Phong Hân thật sự hy vọng Thương Tòng Thư có thể hiểu cho nỗi khổ của mình, sẽ biết đau lòng vì cô, sẽ dụi đầu làm nũng với nàng như trước kia. Cô không cần Thương Tòng Thư phải hy sinh gì cả, chỉ cần nàng gọi cô vài tiếng "Chị" thế là đủ rồi.
Không biết có phải vì lời nói của Phong Hân quá chua xót hay không mà Thương Tòng Thư khẽ sững lại. Cảm xúc nóng nảy ban đầu dường như dịu xuống, nàng nhìn thấy Phong Hân đáng thương như thế ngược lại còn lộ ra vẻ bất lực hơn cả nàng, chỉ khẽ thở dài.
Thấy cô không còn giãy giụa nữa, hốc mắt Phong Hân càng đỏ lên. Cô dè dặt thử đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Thương Tòng Thư thấy đối phương không còn phản kháng, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhẹ nhàng kéo tay Thương Tòng Thư ra, liền nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng giờ đã bị bầm tím và rách toạc.
Vết thương nằm ngay trên phần dưới môi, nơi đầy đặn nhất có dấu răng rất rõ ràng, hẳn là vừa rồi khi té ngã đã bị hàm răng cắn vào. Toàn bộ môi dưới đều sưng vù, rớm máu không ngừng, trông cực kỳ thê thảm. Phong Hân vội lấy khăn giấy áp nhẹ lên vết thương để cầm máu, vừa ấn vừa dịu giọng trách yêu: "Chạy gấp như vậy để làm gì chứ? Trong phòng khách lại không bật đèn, lỡ như bị thương nặng hơn thì sao?"
Hôm nay là tai, ngày mai là miệng chưa đầy một tháng nữa khắp người Thương Tòng Thư e rằng không còn chỗ nào lành lặn.
Thương Tòng Thư cúi đầu ngắm nghía ngón tay đầy vết xước của mình, nghe Phong Hân nói những lời trách móc mà còn tỏ ra phấn khích hơn cả người bị mắng. Nàng vui vẻ kêu lên: "Chị đang mắng em đấy!"
Nói xong còn liếc mắt nhìn Phong Hân một cái đầy căng thẳng như thể vừa bị người ta đánh mắng tàn nhẫn vậy.
Phong Hân khẽ cau mày, cảm thấy tức tối cô luôn bị hiểu lầm thế này. Dù mệt mỏi, cô vẫn cố nhẫn nại giải thích: "Chị đâu có mắng gì em? Từ lúc bước ra khỏi phòng đến giờ em đã nói gì đâu?"
Cô chỉ vừa gọi tên Thương Tòng Thư mà thôi, vậy mà cũng bị quy chụp thành đang lớn tiếng mắng người.
Thương Tòng Thư lại bướng bỉnh đáp: "Chị nói to như thế, chính là đang mắng em! Đang hung dữ với em!"
Phong Hân khẽ thở dài, kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa: "Không có, không phải vậy đâu... Nếu em thấy chị nói lớn tiếng khiến em khó chịu, sau này chị sẽ nói thật nhỏ nhẹ, được không?
Nhưng em có thể đừng vừa nhìn thấy chị đã bỏ chạy như thế được không?"
Thương Tòng Thư không nói gì thêm, chỉ yên lặng. Nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng rằng Phong Hân thật lòng.
Phong Hân không ép nữa, cô lặng lẽ đến lấy hộp thuốc, kéo tay Thương Tòng Thư ngồi xuống ghế sofa: "Tòng Thư, có phải em không thích đồ chị nấu không? Nếu vậy ngày mai chị đưa em tiền, em có thể tự ra ngoài mua những món mình muốn ăn, được chứ?"
Thương Tòng Thư ngơ ngẩn vài giây, rồi chậm rãi gật đầu. Xem ra nàng đã muốn như vậy từ lâu, chỉ là chưa dám nói với Phong Hân.
Trong đáy mắt Phong Hân thoáng hiện một tia tổn thương nhưng cô vẫn mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Chị muốn đi theo em, chị sẽ không lại gần quá, chỉ đứng cách hơn mười mét, như vậy được không?"
Nói xong cô lại cảm thấy lời mình dễ khiến người ta hiểu lầm, bèn giải thích thêm: "Không phải là theo dõi em, chị cũng không có ý định quản em đi đâu hay làm gì. Chỉ là chị sợ ngoài kia nhiều người xấu lắm, dạo trước còn có tin tức nói có một ông bà cụ giả vờ tật nguyền nhờ cô gái trẻ đưa về nhà, kết quả cô ấy bị lừa bán vào núi sâu. Người xấu thật sự khó đề phòng, chị không yên tâm để em ra ngoài một mình."
Thương Tòng Thư "ừm ừm" hai tiếng, xem như miễn cưỡng đồng ý.
Rõ ràng lúc này Thương Tòng Thư đã bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng Phong Hân vẫn đau đớn đến tận xương tủy. Cô nhìn người trước mặt rồi đột nhiên hỏi: "Em có phải chỉ khi chị rời khỏi, em mới có thể sống vui vẻ hơn không?"
Lời vừa thốt ra, cô lập tức hối hận, cô sợ nghe thấy một câu trả lời khiến mình không thể chịu nổi. Nếu Thương Tòng Thư thật sự gật đầu, cô biết phải làm sao?
Ánh mắt Phong Hân bỗng trở nên cô độc, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà chị không thấy em, chị sẽ lo lắng lắm. Không biết em đã ăn chưa, đang làm gì, có vô tình chạm phải thứ gì nguy hiểm không..."
Nỗi hụt hẫng trong lòng cứ thế dâng lên, "Tòng Thư đừng đuổi chị đi..."
Phong Hân biết rõ, hiện giờ Thương Tòng Thư chỉ đang bệnh, hơn ai hết cô hiểu rằng khi tỉnh táo, Thương Tòng Thư sợ bị bỏ rơi đến nhường nào. Khi ấy, chính cô sẽ là người mà Thương Tòng Thư ôm chặt, là người mà cô ấy từng hứa hẹn đủ điều, chỉ cần mình chần chừ một chút thôi... là sẽ khiến cô ấy vỡ nát hoàn toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!