Chương 29: Điều trị

Trong nhận thức của Thương Tòng Thư, hai người họ hiếm khi cãi vã, mỗi lần có tranh chấp phần lớn cũng là do nàng nổi chút tính tình con nít mà Phong Hân luôn là người nhẫn nhịn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Phong Hân thật sự nổi giận.

Nàng cảm thấy người kỳ lạ hơn chính là Phong Hân lén truy cập máy tính của nàng, bị bắt gặp lại còn lớn tiếng, khiến sự việc cứ thế mà leo thang, vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Chị hung dữ với em như vậy làm gì chứ?" Thương Tòng Thư hỏi, giọng mang theo ủy khuất.

Nàng tùy tiện đặt máy tính sang một bên, ôm lấy chiếc gối Snoopy ở đầu giường, co người lại trong chăn. Khóe mắt hơi ửng hồng, dường như ngấn nước, ánh mắt như muốn khóc mà nhìn Phong Hân.

Trước đây, chỉ cần nàng chuyển hướng vấn đề sang thái độ, chỉ cần làm ra vẻ tủi thân bị ức h**p, bất kể chuyện gì xảy ra Phong Hân cũng sẽ mềm lòng trước, sẽ đến ôm nàng, dỗ nàng, nhẹ nhàng mà an ủi.

Nhưng hôm nay Phong Hân lại hoàn toàn khác, khuôn mặt lạnh tanh hoàn toàn không bị lay động trước cảm xúc rối bời của nàng. Chỉ nhìn nàng bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

"Chị cứ thế mà đi à?" Thương Tòng Thư gọi với theo.

Nàng không thật sự muốn Phong Hân phải xin lỗi, chỉ là chỉ mong Phong Hân có thể dịu dàng một chút, đừng lớn tiếng như thế, đừng khiến mối quan hệ giữa hai người càng rạn nứt thêm.

Tất cả những điều này đều là vì không chịu nói chuyện rõ ràng với nhau mới thành ra như vậy. Nhưng tiếng gọi ấy chẳng giữ nổi bước chân Phong Hân.

Lúc đi ra, cô thậm chí còn lịch sự đóng cửa lại cho nàng, căn phòng chỉ còn lại Thương Tòng Thư một mình. Yên tĩnh đến mức ngay cả nhịp thở của bản thân cũng nghe thấy rõ mồn một. Nàng ôm chặt gối Snoopy, vùi đầu vào trong chăn, không hiểu vì sao thật sự rất muốn khóc.Phong Hân ngồi ở phòng khách chỉnh sửa ảnh chụp, trên gương mặt không có chút biểu cảm, không thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì chỉ biết là ánh mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

Không bao lâu, từ phòng ngủ truyền ra tiếng động khe khẽ tiếng tay vặn khóa cửa. Không cần quay đầu lại, cô cũng biết Thương Tòng Thư đang trốn sau cánh cửa, im lặng quan sát cô từ trong bóng tối.

Phong Hân cũng không muốn khiến bệnh tình của Thương Tòng Thư ngày càng nghiêm trọng vì mình. Chỉ là đến cả chuyện Thương Tòng Thư có yêu cô hay không, cô cũng không dám chắc nữa vậy thì còn có gì để cô chống đỡ đây...

Chờ mãi cũng không thấy Phong Hân chủ động lên tiếng, Thương Tòng Thư bắt đầu ngồi không yên. Lát thì ra phòng khách uống nước, lát thì lại mở tủ lạnh tìm đồ ăn vặt, hết đi tới đi lui trước mặt Phong Hân cứ thế lượn qua lượn lại, cố tình tạo sự tồn tại.

Trong suốt thời gian ấy, Phong Hân ngoại trừ di chuột chỉnh ảnh hoàn toàn không có bất kỳ hành động dư thừa nào. Cô thậm chí không hề nhìn đến Thương Tòng Thư một cái. Có thể là đã lén nhìn qua một lần, lúc Thương Tòng Thư quay lưng đi lấy lon nước có ga, lúc tầm mắt nàng bị máy lọc nước che khuất vài giây, lúc nàng đứng trong góc mà không thể nhìn thấy mặt cô. Có lẽ Phong Hân cũng đã lén nhìn nàng trong khoảnh khắc đó.

Một lúc sau, thấy Phong Hân vẫn không chịu đáp lại mình, Thương Tòng Thư liền chạy vào bếp xúc ít đá vụn trong tủ lạnh bọc lại bằng khăn lông rồi mang ra ngoài.

Nàng chẳng hề e dè gì cứ thế ngồi xuống cạnh Phong Hân trên ghế sofa rồi từng chút từng chút một dịu dàng nghiêng người sát lại, vai nàng nhẹ nhàng cọ vào khuỷu tay Phong Hân, vừa làm nũng vừa hỏi: "Muốn chườm đá không?"

Vết thương của Phong Hân thật ra không nặng, về nhà chưa lâu là đã ổn, chườm đá lúc này cũng chẳng còn cần thiết nữa.

Không nhận được câu trả lời, Thương Tòng Thư lại ghé sát mặt mình lại gần hơn chỉ thiếu chút nữa là chạm hẳn vào người Phong Hân vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi với giọng mềm mại: "Muốn chườm không, chị chườm đá nha?"

Nàng cho rằng mình đã chủ động đến mức này, Phong Hân thế nào cũng nên xuống nước rồi chứ, cho nàng một cái bậc thang mà bước xuống. Nhưng Phong Hân vẫn không phản ứng, ngồi bên cạnh gần như sát rạt vào nhau thế kia mà cô lại xem nàng chẳng khác gì không khí, vẫn chuyên chú chỉnh ảnh, ánh mắt không hề xao động.

Đá lạnh rời khỏi tủ lạnh, dần dần tan ra, nước mát bắt đầu thấm ướt khăn lông, chảy dọc xuống bàn tay Thương Tòng Thư. Bàn tay nhỏ nhắn ấy chẳng mấy chốc bị lạnh đến đỏ ửng cả lên.

Thương Tòng Thư vốn không chịu được lạnh, mùa hè chạm vào nước đá cũng cảm thấy rét buốt, từ nhỏ đã có chút sợ hãi với cảm giác băng giá ấy.

Nàng đành chịu thua, đặt khăn lông xuống bàn trà. Sau đó, nàng bất ngờ ghé sát đầu vào sát bên lót chuột của Phong Hân, cố tình canh vị trí chỉ cần Phong Hân di chuột, đuôi tay cô sẽ chạm nhẹ vào môi và mũi nàng.

Chút "tâm cơ" này, giống hệt một đứa con gái chơi chiêu như tiểu vô lại.

Phong Hân khựng tay lại. Ngay lập tức, Thương Tòng Thư lập tức than vãn đáng thương: "Tai em đau quá nè, không phải bị nhiễm trùng rồi chứ? A Hân, chị xem giúp em với, đau lắm... thiệt sự đau lắm đó..."

Dù vẻ ngoài của Phong Hân vẫn lạnh băng nhưng sự chú ý lại chưa từng rời khỏi Thương Tòng Thư, trong lòng cô biết quá rõ hơn nửa là Thương Tòng Thư đang giả vờ đau. Nhưng khi nghe tiếng nàng r*n r*, Phong Hân vẫn không nhịn được bắt đầu lo lắng thật sự.

Cô nhìn chằm chằm Thương Tòng Thư vài giây, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vén vành tai nàng lên xé miếng băng cá nhân dán bên dưới. Miệng vết thương đang lên da non, có lẽ hơi ngứa nên nàng gãi nhiều làm cho vùng da ấy hơi ửng đỏ, ngoài chút tấy nhẹ chẳng có gì nghiêm trọng.

Không khí lạnh lẽo, băng giá của cả căn phòng bắt đầu tan ra một cách âm thầm, không một tiếng động.

Thương Tòng Thư nhẹ giọng hỏi: "A Hân... chị còn giận em à?"

Trước mặt Phong Hân lúc này là một Thương Tòng Thư cực kỳ ngoan ngoãn, biết nghe lời đến lạ thường. Phong Hân khẽ mở miệng định nói gì đó nhưng trong lòng lại vướng bận quá nhiều điều, cuối cùng không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!