Hai người không vội về nhà ngay.
Phong Hân đưa Thương Tòng Thư đi dạo chơi, thuê một chiếc du thuyền nhỏ trên hồ trong công viên. Sợ Thương Tòng Thư đói, cô còn mua thêm một cái đùi gà nướng mật ong để nàng ăn lót dạ.
Trên mặt hồ vài chiếc thuyền nhỏ đang trôi dập dềnh, khung cảnh khu vui chơi náo nhiệt vô cùng. Lúc đầu Phong Hân còn lo Thương Tòng Thư sẽ khó chịu vì nơi đông người nhưng nhìn nàng cười nói vui vẻ như thế trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Phong Hân nhớ lại lần đầu tiên đưa Thương Tòng Thư đi khám bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ kia từng khuyên rằng: Hãy cố gắng cho cô ấy tiếp xúc nhiều hơn với các hoạt động ngoài trời, như vậy sẽ giúp cải thiện tinh thần.
Thế nhưng Thương Tòng Thư thuộc dạng bệnh nhân đặc biệt khi phát bệnh sẽ mất kiểm soát, có thể làm ra những hành vi không phù hợp nơi công cộng, gây nhiều phiền phức cho người thân đi cùng.
Vì thế Phong Hân dần dần bỏ cuộc. Từ đó, một Thương Tòng Thư ở độ tuổi trung niên sống khép kín, dần đánh mất niềm vui. Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ, nhìn thời gian trôi qua bốn mùa xuân hạ thu đông từ sau khung cửa sổ.
"A Hân..."
Giọng nói nhẹ nhàng của Thương Tòng Thư kéo Phong Hân ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô chớp mắt mấy lần cố xua đi lớp sương mờ trong đôi mắt ươn ướt, nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường, nhẹ giọng đáp: "Ừm?"
Thương Tòng Thư đang chống cằm lên chiếc bàn nhỏ trên thuyền, hai má phồng lên vì nhét đầy thịt đùi gà, mặt mũi nghiêm túc vô cùng: "Từ giờ trở đi, chị không được hôn em nữa, sẽ bị dị ứng đấy."
Phong Hân nghe vậy thì bật cười, nhưng nụ cười chưa kịp chạm đến đáy mắt, "Em vẫn nhớ là chị bị dị ứng mật ong à?"
Cô dị ứng với mật ong, lại dị ứng rất nặng.
Lần đó, trong lúc Phong Hân không để ý Thương Tòng Thư đã trộn mật ong vào nhân khổ qua nhồi thịt. Phong Hân lúc ăn không phát hiện ra chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngứa nhưng chỉ một lát sau cổ họng cô bắt đầu tê rát, hô hấp trở nên khó khăn, suýt chút nữa thì bị sốc phản vệ.
Khi từ bệnh viện trở về, cô nghiêm túc hỏi Thương Tòng Thư vì sao lại làm như vậy nhưng Thương Tòng Thư chỉ thản nhiên nói là nàng muốn ăn. Chỉ một lý do đơn giản như vậy, nhẹ nhàng hời hợt lại suýt chút nữa lấy đi tính mạng cô. Làm sao Phong Hân có thể không thất vọng cho được? Bạn bè đều khuyên cô nên đưa Thương Tòng Thư vào bệnh viện điều trị dài hạn, nếu cứ giữ cô ấy bên cạnh sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng. Lời ấy cô nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
Thế nhưng mỗi lần Phong Hân chỉ mới thoáng nghĩ đến điều đó, Thương Tòng Thư lại khóc đến mức gào thét không thôi, khóc như thể mất hết lý trí, khóc đến đỏ cả hai mắt, đến mức nôn khan không dứt. Chỉ cần nàng vừa khóc như vậy, Phong Hân lại không đành lòng....
"Tất nhiên là nhớ rồi!" Bên tai vang lên giọng nói phấn khích của Thương Tòng Thư, nàng đang thở hổn hển vì nắng nóng, cổ đeo chiếc quạt mini mua ở cổng khu du lịch, tóc bị gió thổi tung lòa xòa rơi cả lên mặt Phong Hân: "Chẳng lẽ chị quên rồi à, tiểu bảo bối Tòng Thư của chị còn không nghe được nhạc Tulip đâu nhé!"
Thương Tòng Thư nói với vẻ đầy hiển nhiên như thể ghi nhớ sở thích và dị ứng của người yêu là điều tất nhiên không cần phải bàn cãi.
Phong Hân cười nhẹ, giọng khẽ như gió: "... Ừ, em nói cũng đúng."
Sau khi về nhà.
Chơi cả ngày nên Thương Tòng Thư vừa tắm rửa, sấy tóc xong là lăn ra ngủ ngon lành trên giường.
Phong Hân nhẹ nhàng khép cửa phòng nàng, đi sang phòng phụ, mở lại một trang web mà cô vẫn còn nghi ngờ từ trước. Đúng như cô dự đoán đây là một trang mạng xã hội nước ngoài.
Trên giao diện chỉ hiện username còn phần mật khẩu thì để trống, phải có mật khẩu mới đăng nhập được.
Phong Hân chụp lại màn hình, gửi cho Lam Lam, một người bạn từng du học ở châu Âu cũng từng ở chung ký túc xá với cô, "Lam Lam, giúp tớ xem thử đây là trang web gì vậy?"
Ban đầu cô còn nghĩ chắc Lam Lam đã ngủ rồi, nên cũng chuẩn bị tinh thần rằng có khi phải đợi đến sáng mai mới được trả lời không ngờ Lam Lam lại đang online.
Lam Lam trả lời: [Trang này cũng giống giống Weibo bên mình, có thể đăng trạng thái, theo dõi idol, còn có mấy cái sticker màu mè nữa.]
Phong Hân nhắn tiếp: [Có cách nào để đăng nhập vào tài khoản người dùng này không? Tớ không làm gì đâu, chỉ muốn xem người này từng đăng những gì, là nick của Tòng Thư.]
Lam Lam biết sơ qua chuyện giữa cô và Thương Tòng Thư, cũng từng nghe kể vài chuyện nên không nhịn được thở dài: [Tiểu Phong, cậu để tâm đến cô ấy như vậy làm gì? Cô ta bệnh như thế, đâu có nhớ nổi những điều tốt cậu làm, thậm chí còn có thể phản lại cậu, lỡ như sau lưng đâm cậu một nhát thì sao? Cậu mới có 21 tuổi, nên đổi bạn gái thì hơn.]
Trong mắt Lam Lam, mối quan hệ giữa Phong Hân và Thương Tòng Thư chẳng qua chỉ là một cặp mới yêu say đắm chưa được bao lâu, làm gì có kiểu tình cảm sâu nặng đến thế.
Lam Lam chỉ đơn giản nghĩ, nếu chia tay thì đừng day dứt nên mới tốt bụng khuyên nhủ như vậy.
Nhưng mấy lời này, Phong Hân đã nghe đến quá quen thuộc từ năm 20 tuổi rồi suốt 20 năm sau đó, chẳng thiếu ai từng nói với cô như vậy. Bất cứ ai nghe xong chuyện giữa hai người, cũng sẽ lắc đầu cảm khái.
Nhưng nếu cô là người dễ bị dao động như thế thì làm gì có chuyện đến tận tuổi trung niên, trong đời cô vẫn chỉ có một người tên là Thương Tòng Thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!