Thương Tòng Thư cũng không hiểu vì sao, nàng chỉ là không muốn Phong Hân rời khỏi tầm mắt mình dù cho cứ mãi ở nhà cũng chẳng sao, chỉ cần được nhìn thấy Phong Hân, nàng mới có thể yên lòng. Nàng luôn sợ, sợ Phong Hân sẽ giống như chú thỏ trong giấc mơ kia, chỉ cần quay lưng rời đi là sẽ không quay lại nữa.
Nỗi lo ấy khiến nàng bất an suốt cả ngày, lặp đi lặp lại trong đầu cảnh tượng đáng sợ ấy: nếu mỗi ngày nàng chỉ có thể một mình ở lại trong căn nhà trống vắng, nàng sẽ bị lạnh đến chết mất. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thương Tòng Thư càng tụt dốc không phanh, nói thế nào cũng muốn đi theo Phong Hân. Trong miệng nàng không ngừng lặp lại một câu: "Em thật sự sẽ ngoan mà, sẽ không làm phiền chị, tuyệt đối không cản trở công việc đâu. Chị cho em đi cùng nhé, được không?
Em cũng muốn ra ngoài..."
Giọng điệu như vậy, như thể chỉ cần nàng nói mãi thì cuối cùng Phong Hân cũng sẽ mềm lòng. Có lẽ đúng là câu nói cuối cùng đó đã khiến Phong Hân dao động.
Trước đây, cô vẫn thường xuyên dẫn Thương Tòng Thư ra ngoài để đổi không khí nhưng về sau, vì công việc ngày càng bận rộn, hơn nữa tinh thần Thương Tòng Thư cũng càng lúc càng bất ổn mỗi lần ra ngoài là phải thu dọn một mớ hỗn loạn, lâu dần cô không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cứ để một người quanh năm suốt tháng nhốt mình trong bốn bức tường sao có thể khá lên được. Tự giam mình không dám chạm vào thế giới bên ngoài chỉ khiến đầu óc càng ngày càng lệch khỏi thực tại.
Phong Hân vừa nghĩ đến bệnh tình của Thương Tòng Thư, lại nhớ đến những điều nàng nói, trong lòng khẽ mềm xuống. Cô gật đầu đáp ứng: "Được rồi, chị sẽ dẫn em theo nhưng em phải hứa không được tự tiện chạy lung tung, có nghe thấy gì, thấy a, hoặc muốn làm gì cũng phải nói với chị trước, không được để chị lo lắng, biết chưa?"
Trên khuôn mặt Thương Tòng Thư lập tức hiện lên niềm vui rạng rỡ, đôi mắt sáng bừng hẳn lên mấy phần khi nhìn cô.
Phong Hân nghĩ đến thời tiết bên ngoài khá oi bức, sợ nhiệt độ cao sẽ khiến vết thương ở tai Thương Tòng Thư lâu lành nên chuẩn bị mang theo ít băng cá nhân và dung dịch Povidone để sát trùng khi cần. Cô mở tủ thuốc, thu dọn xong những thứ cần mang theo rồi quay đầu nhìn vào phòng tắm thấy Thương Tòng Thư vẫn còn đang rửa mặt.
Lúc này, trong đầu Phong Hân chợt lóe lên vài suy nghĩ kỳ lạ... Đời trước, cô chưa từng biết Thương Tòng Thư lại có từng ấy tiền? Hơn nữa, khi ấy các nàng chuyển nhà không ít lần, vậy mà cô chưa từng phát hiện ra chỗ giấu mấy cái bao lì xì đó. Lẽ nào Thương Tòng Thư đã giấu thứ gì ở nơi mà cô không biết? Quan trọng hơn là nàng giấu đến mức bí mật như vậy.
Không phải là vì Phong Hân cảm thấy Thương Tòng Thư không nên cất giấu tiền riêng, mà là vì cô lo liệu Thương Tòng Thư có giấu những thứ nguy hiểm hơn không? Ví dụ như dao kéo, vật sắc nhọn những thứ có thể khiến chính nàng bị thương.
Tối qua khi cô đề nghị ngủ phòng khác, sắc mặt Thương Tòng Thư đột nhiên trở nên vô cùng hoảng loạn như thể trong căn phòng đó có thứ gì không thể để Phong Hân phát hiện.
Nghĩ vậy, Phong Hân liếc nhìn một cái về phía nhà tắm, đoán Thương Tòng Thư còn chưa xong nhanh như vậy, liền rảo bước đến phòng ngủ phụ, bắt đầu lục soát sơ qua tủ ngăn kéo và các hộc tủ phía dưới từng ngăn từng ngăn một, không bỏ sót chỗ nào.
Phong Hân quỳ rạp dưới đất bất ngờ phát hiện một chiếc hộp thiếc tròn nhỏ được giấu kỹ trong góc sâu dưới gầm giường. Vừa nhìn qua, bao bì ngoài có vẻ là hộp kẹo nhưng khi mở ra xem bên trong thì lại toàn là những viên thuốc đủ hình dạng và màu sắc khác nhau.
Trong lòng Phong Hân bỗng chốc trầm xuống. Cô hoàn toàn không biết Thương Tòng Thư đang dùng thuốc hơn nữa, những thứ này rốt cuộc là lấy từ đâu ra?
Chỉ nhìn màu sắc và hình dạng thôi cũng khó mà phân biệt được đó là loại thuốc gì nhưng khi cô cầm một viên lên, cảm giác mềm dẻo dính tay đã khiến cô nhận ra ngay đây căn bản không phải là thuốc mà là kẹo được làm giả thành hình dạng viên thuốc.
Phong Hân đưa lên miệng nếm thử một chút quả nhiên mùi vị giống hệt kẹo thường không khác chút nào. Có điều cố ý làm thành như vậy thì thật sự rất không thích hợp.
Cô bắt đầu hoài nghi Thương Tòng Thư lấy những thứ này từ đâu? Có phải đã lén lút liên lạc với ai bên ngoài?
Nghĩ đến việc kiếp trước Tòng Thư từng tìm người cầu cứu, Phong Hân không thể không đề phòng. Cô mở máy tính kiểm tra, đầu tiên là vào QQ rồi WeChat tất cả đều không có gì bất thường.
Nhưng chính vì quá "bình thường", lại càng khiến người ta cảm thấy không ổn. Phong Hân mở trình duyệt ra, thấy lịch sử tìm kiếm trên Baidu còn đó nhưng toàn bộ lịch sử truy cập web thì đã bị xóa sạch. Điều này cho thấy Thương Tòng Thư rõ ràng đã từng làm điều gì đó mà không muốn cô biết.
Cô tiếp tục vào mục bookmark (dấu trang), thấy có một địa chỉ web rất lạ, nhìn qua là một trang nước ngoài. Cô đang định nhấn vào thì nghe thấy tiếng động từ phòng tắm vội vàng đóng ngay trình duyệt, gập máy tính lại.
Tối qua, sau khi Thương Tòng Thư phát bệnh mọi hành vi của cô ấy đều có gì đó rất khác thường. Nhưng Phong Hân biết nếu cô trực tiếp hỏi có khi sẽ làm Tòng Thư đề phòng và khép lòng lại.
Một lúc sau, Thương Tòng Thư rửa mặt xong hai người cùng rời nhà đến địa điểm chụp hình với khách. Nơi đó khá xa, phải đi xe buýt nhỏ mới đến được công viên có hồ sen.
Trên đường đi, Thương Tòng Thư rất ngoan ngoãn nắm chặt tay Phong Hân. Hễ thấy người lạ đi gần là lại vô thức siết lấy tay cô chặt hơn, trông giống như đang sợ bị tách khỏi cô vậy.
Tới công viên, Phong Hân mua cho nàng một cây kẹo hình con thỏ làm bằng đường rồi để nàng ngồi trong đình nghỉ ngơi mát mẻ.
Hai khách chụp ảnh muốn làm video từ khi còn là đứa trẻ đến khi trưởng thành, chủ đề là chị em song sinh cả hai người đều mặc Hán Phục còn có chuyên viên trang điểm bên cạnh.
Trước khi rời đi, cô ngồi xổm xuống hai tay đặt lên đầu gối Thương Tòng Thư, dịu dàng dặn dò: "Nơi này mát hơn một chút, chị ở ngay phía trước giúp khách chụp hình. Em phải giống như ở nhà, nhớ những gì đã hứa: nghe thấy tiếng động, nhìn thấy người lạ, hay muốn đi đâu, nhất định phải nói với ta trước. Được chứ?"
Tòng Thư không trả lời ngay mà đang mải ăn kẹo, đôi môi hồng đỏ dính đầy đường. Đột nhiên nàng nhào tới hôn mạnh lên môi Phong Hân, khiến đường trên môi cũng dính sang môi cô. Phong Hân sững người, nơi này là khu công viên, người qua kẻ lại rất đông. Cô theo phản xạ nhìn quanh, lập tức bắt gặp ba cô gái trẻ vừa vặn chứng kiến toàn bộ cảnh hôn đó.
Cả ba đều mỉm cười ranh mãnh, nhìn hai người không rời mắt, như thể đang chuẩn bị được phát cẩu lương.
Phong Hân vốn đã là người dễ xấu hổ, giờ lại càng thêm ngượng chín mặt. Cô vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại, nhanh chóng l**m sạch chỗ đường còn sót. Còn "thủ phạm" thì cứ tỉnh bơ như không có gì xảy ra, khiến cô vừa tức vừa buồn cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!