Phong Hân cứ thế ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn Thương Tòng Thư đi tới đi lui khắp nhà, không ngừng lặp lại cùng một chuỗi hành động. Cuối cùng, cô ấy đi vào phòng ngủ đem mẻ thạch dưa hấu làm dở dang bỏ vào ngăn đông của tủ lạnh.
Sau khi thu xếp xong xuôi, Thương Tòng Thư cuối cùng cũng có vẻ mệt mỏi. Nàng vòng qua ghế sofa, khom người rồi rúc thẳng vào lòng Phong Hân, vừa ngáp vừa dụi mắt, trông rõ là đã đuối sức.
Phong Hân dịu dàng ôm chặt lấy Thươmg Tòng Thư, rồi lại lần nữa gợi chuyện bản thảo: "Tòng Thư, em còn nhớ để bản thảo thơ văn ở đâu không?"
Nếu không phải vì bị trễ do đi bệnh viện, cô đã hỏi từ sớm. Lúc đó Thương Tòng Thư có ý định lấy bản thảo ra cho cô, chứng tỏ là đúng là đã cất giữ rất kỹ.
Nghe nhắc đến bản thảo, Thương Tòng Thư lập tức lạch bạch chạy vào phòng ngủ, chưa đầy một lát đã quay trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp nhạc không thể nói là đẹp, mà cũng chẳng ra dáng cũ kỹ cổ điển.
Phong Hân vừa nhìn thấy chiếc hộp nhạc ấy, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ. Đó là món quà năm xưa cô từng tặng cho Thương Tòng Thư, hồi đó không hiểu nghĩ gì mà lại đem thứ đồ chỉ học sinh trung học mới thích đi tặng.
Không ngờ Thương Tòng Thư lại quý nó đến thế, sau này dọn nhà mấy lần, hộp nhạc vẫn luôn được nàng mang theo bên mình.
Thương Tòng Thư nhẹ nhàng mở đáy hộp nhạc, từ bên trong lấy ra một tờ giấy viết thư đưa cho Phong Hân.
Phong Hân vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu. Đến khi mở ra đọc dòng đầu tiên, chữ viết quen thuộc tràn về như sóng vỗ thì ra là bức thư tình năm đó cô từng viết gửi cho Thương Tòng Thư. Đối với cô, bức thư tình này đã cách hơn hai mươi năm, vậy mà giờ lại quay về trong tay khiến lòng chua xót khó nói nên lời...
Còn chưa kịp đọc kỹ lại nội dung, thư trong tay cô mới giữ được vài giây đã bị Thương Tòng Thư lấy lại. Cô tận mắt nhìn thấy Thương Tòng Thư tỉ mỉ gấp lại tờ giấy, rồi ngay trước mặt cô, nhét trở lại hộp nhạc như cũ.
Đây là ý gì? Tòng Thư đang cố tình khoe là mình nhận được thư tình sao?
Phong Hân vừa định vươn tay lấy lại thì bị Thương Tòng Thư đập nhẹ một cái lên tay. Nàng nhăn mặt, trừng mắt nhe răng, giọng dữ dằn: "Chị định làm gì!"
Nói xong liền chạy thẳng vào phòng ngủ, biến mất dạng. Phong Hân nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn, bèn tắt TV rồi trở về phòng ngủ để dỗ Thương Tòng Thư đi ngủ.
Cô biết tình trạng bệnh của Thương Tòng Thư khiến việc ngủ cũng trở thành một việc khó khăn. Dù có dùng thuốc ngủ thì cũng chỉ ngủ được nửa vời, tác dụng phụ lại mạnh ngủ không sâu, đầu đau như búa bổ, dạ dày quặn thắt đến muốn đập đầu vào tường.
Phong Hân từng thử đủ mọi cách, sau này mới phát hiện nguyên nhân khiến Thương Tòng Thư khó ngủ phần lớn là do những âm thanh bất thường và ảo giác xuất hiện trong đầu cô ấy như có ai đó thì thầm nói chuyện bên tai.
Chỉ cần Phong Hân chịu khó tương tác với Thương Tòng Thư, hỏi cô ấy một số câu hỏi, trò chuyện đơn giản thì những âm thanh kia sẽ tạm thời lắng xuống, những ảo giác cũng vì thế mà giảm bớt phần nào.
Cô kéo cửa tủ quần áo ra, liền tìm thấy Thương Tòng Thư đang trốn trong đó. Hành động này khiến Thương Tòng Thư lập tức hoảng loạn nhưng chưa kịp phản ứng dữ dội thì Phong Hân đã nhanh tay đóng cửa tủ lại. Chỉ là trước khi cánh cửa khép hẳn, cô cũng len mình chui vào trong cùng.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé." Trong không gian gần như tối đen như mực, Phong Hân chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng Thương Tòng Thư. Cô nói khẽ: "Chơi trò hỏi – đáp. Ai không trả lời được thì phải ra ngoài phơi quần áo."
Thương Tòng Thư cò kè mặc cả, "Ai thua, người đó phải ra khỏi tủ quần áo."
"..."
Phong Hân không chần chừ đồng ý: "Được thôi." Cô không hề ngại việc chui rúc trong không gian chật hẹp này, "Vậy để chị hỏi trước. Bản thảo tác phẩm em viết, em cất ở đâu?"
Thương Tòng Thư trả lời không chút do dự: "Không có trên máy tính, em lưu ở ghi chú điện thoại."
Phong Hân ghi nhớ kỹ, ghi chú điện thoại thường đi kèm mốc thời gian hệ thống nếu cần chuyển thành chứng cứ hoặc hồ sơ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đến lượt Thương Tòng Thư hỏi, Phong Hân kiên nhẫn chờ. Cô nghĩ chắc Thương Tòng Thư đang suy nghĩ câu hỏi nên không thúc giục.
Thời gian từng chút trôi qua, Phong Hân bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ Thương Tòng Thư ngủ mất rồi? Nhưng rồi, một giọng nói trầm khẽ vang lên trong bóng tối: "A Hãn, em có phải bị bệnh tâm thần không?"
Tim Phong Hân như khựng lại một nhịp, cô chần chừ không biết nên trả lời thế nào. Giọng Thương Tòng Thư đầy khổ sở, cả người co rúm lại trong bóng tối: "Em thường xuyên nghe có người nói chuyện với em, thấy người qua đường đều nghi ngờ họ đang bàn tán sau lưng em. Nhưng chỉ mình em nghe được những tiếng nói đó đúng không?"
Phong Hân không đành lòng nhìn thấy Thương Tòng Thư như thế này, trái tim cô như bị bóp nghẹn. Thương Tòng Thư tiếp tục truy hỏi, "Nếu em thật sự có vấn đề tinh thần thì liệu em có từng làm gì đáng sợ không? Chị... chị có sợ không?"
Dù sau mỗi lần phát bệnh, nàng không hẳn hoàn toàn mất trí nhớ nhưng trong lúc làm những việc nhỏ hằng ngày nàng vẫn sẽ bất chợt nhớ ra vài hình ảnh mơ hồ. Không rõ là ảo giác hay ký ức thật. Mà gần đây, những ký ức ấy lại càng lúc càng rõ nét. Dường như những chuyện mới vừa xảy ra, nàng vẫn còn nhớ rành rọt, vẫn có ý thức, vẫn cảm nhận rõ ràng nhưng lại không làm chủ được chính mình.
"Tòng Thư! Được rồi, đừng nghĩ nữa..." Phong Hân đột ngột ngắt lời, rồi kéo cửa tủ ra, vòng tay ôm chặt lấy Thương Tòng Thư từ bên trong đặt nàng xuống giường, Thương Tòng Thư liền trùm chăn kín mít, không để lộ ra chút tóc nào.
Từ trong chăn, tiếng nức nở của Thương Tòng Thư truyền ra, như dao cứa vào tim Phong Hân. Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, hôn lên trán Thương Tòng Thư, giọng dịu dàng vỗ về: "Chị làm sao mà sợ được? Nếu chị sợ, chị đã chẳng ở lại đây rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!