Phong Hân bị bệnh. Cả đêm không ngủ, sáng sớm lại phải ra ngoài đường hứng gió lạnh mấy tiếng đồng hồ, khiến cô bắt đầu sốt. Uống thuốc xong, nhiệt độ cơ thể vẫn chẳng hề thuyên giảm.
Cô nghĩ nếu tình trạng này không hạ nhiệt sớm, e là phải chuẩn bị vào viện thật rồi.
Vài ngày trước, Phong Hân đã gửi đơn tố cáo đến tòa soạn của Báo Thanh Niên, vạch trần việc La Dĩnh vừa đe dọa vừa dụ dỗ học sinh, thậm chí mạo danh để thay người khác đăng bài hành vi phạm pháp nghiêm trọng.
Phía bên đó rất coi trọng, tối nay đã gửi mail hồi âm cho Phong Hân, yêu cầu cô cung cấp bằng chứng xác thực rằng các bản thảo do Thương Tòng Thư viết. Nhưng tình trạng hiện tại của Thương Tòng Thư lúc tỉnh táo, lúc mê man rõ ràng không thể để cô ấy tự ra mặt được.
Phong Hân suy đi nghĩ lại, ngoài đoạn lịch sử chat thể hiện việc La Dĩnh từng uy h**p Thương Tòng Thư thì vẫn chưa đủ. Cô cần thêm bằng chứng, phải lấy được bản gốc các bài viết, chứng minh rõ ràng Thương Tòng Thư là người viết trước, như vậy mới có thể hoàn toàn vạch trần La Dĩnh.
Cô đóng hợp thư điện tử sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, định tìm laptop của Thương Tòng Thư để tra cứu. Vừa bước vào cửa, đã thấy Thương Tòng Thư đang bò rạp trên tấm thảm lông, say sưa chơi trò xếp gỗ, chân tay huơ loạn cả lên nhìn qua tâm trạng có vẻ khá tốt.
Thương Tòng Thư vừa về đã thay sang một chiếc váy dài kiểu trễ vai, viền sen mỏng nhẹ. Thế nhưng váy lại bị nàng kéo cao lên đến tận ngực, lộ cả lớp nội y ren mỏng bên trong, vòng eo thon và b* m*ng lộ rõ giữa không khí.
Phong Hân bước đến, cúi người kéo váy của Thương Tòng Thư xuống, sửa sang lại một chút: "Ở nhà thì không sao, nhưng ra ngoài không thể mặc thế này được đâu."
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy eo Thương Tòng Thư, bàn tay luyến tiếc lướt dọc theo vòng eo mềm mại. Nhìn xuống đống gỗ dưới sàn, là mô hình "Mộng Ảo Thái Cơ Lăng" một dạng xếp gỗ độ khó cực cao, đã gần hoàn thành.
Thương Tòng Thư thu chân lại, đổi tư thế từ nằm bò sang ngồi, nói với Phong Hân:
"Em đương nhiên biết ra ngoài không thể mặc như vậy, em đâu phải đứa ngốc."
"..."
Phong Hân im lặng, thấy Thương Tòng Thư đang trong trạng thái tỉnh táo, liền nhân cơ hội mở lời: "Tòng Thư, trước kia em để bản thảo ở thư mục nào vậy? Lấy ra cho chị xem một chút."
Cô không dám nói thẳng là mình đang định tố cáo La Dĩnh, sợ nếu kết quả không như mong đợi lại khiến Thương Tòng Thư bị kích động.
Thế nhưng Thương Tòng Thư lại đột ngột thở dài, đôi tay đang chuẩn bị hoàn thành mô hình thì lại tháo tung ra, "A Hân, chị đã thay đổi rồi."
Phong Hân khựng lại, ngực bỗng nghẹn lại. "Hả?"
Thương Tòng Thư mím môi, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi và hụt hẫng. Nàng cảm thấy Phong Hân không còn giống trước kia nữa, người từng tha thiết thân mật với nàng đến mức như thể không bao giờ là đủ, người từng cuồng si đến từng cái chạm, từng cái hôn. Vậy mà giờ đây, mới quen nhau chưa bao lâu Phong Hân đã lạnh nhạt đến mức chẳng còn hứng thú với nàng, thậm chí như thể trên giường cũng đã "chết tâm".
Chẳng lẽ Phong Hân không nhận ra sao? Nàng rõ ràng là đang cố ý trêu chọc mà! Vậy mà lại có thể nghiêm túc đến mức giúp Thương Tòng Thư chỉnh lại quần áo? Hoàn toàn không giống kế hoạch ban đầu của nàng.
Cái kiểu tính toán vụn vặt như vậy, nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.
Thương Tòng Thư lại thở dài, tiếng thở như mang theo chút uất ức không thể nói rõ thành lời.
Nàng đang định đứng dậy đi lấy máy tính, còn chưa kịp bước ra thì đã bị Phong Hân bất ngờ ôm lấy.
Đôi mắt Thương Tòng Thư sáng rực lên, nàng tưởng Phong Hân đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng Phong Hân chỉ nhẹ nhàng xoa tóc sau gáy nàng, giọng trầm dịu dàng: "Nếu có chuyện gì không vui thì nói với chị nhé."
Không biết là do Phong Hân quá dịu dàng, hay vì ánh mắt của cô quá yên tĩnh, khiến Thương Tòng Thư không còn cảm thấy người trước mặt là nữ sinh ngại ngùng hồi hộp năm nào nữa, mà như thể là một Phong Hân đã trưởng thành, đã trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, mang theo sự trầm lặng chín chắn không thể nào diễn tả.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu Thương Tòng Thư bỗng lóe lên suy nghĩ có phải Phong Hân từng chịu rất nhiều khổ sở không? Không kịp nghĩ thêm, nàng ôm lấy Phong Hân thật chặt.
Bỗng dưng kêu lên: "Sao người chị nóng thế này?!"
Không biết Phong Hân đã sốt từ khi nào, thậm chí qua lớp quần áo vẫn cảm nhận được cơ thể cô nóng như lửa. Gương mặt Thương Tòng Thư lập tức trở nên nghiêm túc:"Mau theo em tới bệnh viện! Nóng đến mức này mà chị không cảm thấy gì sao?"
Toàn bộ sự lo lắng đều hiện rõ trên gương mặt Thương Tòng Thư. Trong đôi mắt ấy, lúc này chỉ còn lại duy nhất hình bóng của Phong Hân mọi thứ khác đều bị gạt ra khỏi tâm trí. Nàng chỉ còn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Phong Hân.
Phong Hân đứng lặng một chỗ, lặng lẽ nhìn Thương Tòng Thư lo lắng chạy tới chạy lui, gọi xe cấp tốc. Thật ra Phong Hân không quá để tâm đến bệnh của mình, cô đã quen rồi dù bản thân có ra sao đi nữa, điều cô nghĩ đầu tiên vẫn luôn là Thương Tòng Thư.
Ngay cả lúc đi khám bệnh, cô cũng sẽ lo lắng, nếu phải truyền nước thì làm sao đây? Nếu bị giữ lại bệnh viện thì Thương Tòng Thư ai chăm sóc? Cô thậm chí còn chỉ dám xin truyền mấy chai hạ sốt nhanh chóng, vì sợ phải nằm viện lâu, sợ không trông được Thương Tòng Thư.
Giờ đây, bất chợt lại được Thương Tòng Thư quan tâm như vậy, đôi mắt Phong Hân không kìm được mà rơm rớm nước. Cô nắm lấy tay Thương Tòng Thư, áp lên má mình, khẽ thì thầm qua hơi thở gấp gáp: "Giá mà chị có thể bệnh lâu hơn chút nữa..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!