Chương 2: Trọng sinh

Bắt đầu viết truyện của bạn

Nửa đêm.

Phong Hân cảm giác bản thân phiêu lưu tới nơi nào đó, chóp mũi cảm giác độ ấm vừa quen thuộc lại xa lạ, bên tai là âm thanh yêu kiều của thiếu nữ kia tựa hồ đã lâu mới nghe thấy.

Đầu ngón tay cảm thấy ấm áp, mông lung nghe được giọng nói hờn dỗi nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Chị... Ngày mai không dậy được để đi làm thì sao bây giờ?"

Giọng điệu lo lắng, Phong Hân không khỏi suy nghĩ sự thân mật đó chỉ dành cho tình nhân với nhau.

Phong Hân đột nhiên từ mơ hồ bừng tỉnh lại, cô nghe thấy giọng nói của Thương Tòng Thư? Quá lâu rồi, cô không còn nhỡ rõ lắm nhưng giọng nói này chính xác là Thương Tòng Thư, chính là quá yêu kiều tựa hô như lúc Thương Tòng Thư ở tuổi 20.

Cô mở to mặt, bình tĩnh nhìn thiếu nữ đang cuộn người bên cạnh cô, mái tóc đen xõa ra, da thịt trắng nõn tinh tế, trên người còn đang mặc váy ngủ trắng ran, dây áo còn lỏng lèo trên vai.

Phong Hân hoảng hốt, cô như thế nào lại nhìn thấy được hình ảnh của Thương Tòng Thư hai mươi năm trước?

Phong Hân có ấn tượng về chiếc váy ngủ này, năm đó cô đã mua về để dỗ Thương Tòng Thư mặc, nàng nói một đằng làm một lẻo: " Còn không có lớp lót ngực, em mới không thèm mặc đâu."

Đêm đó liền chui vào trong chăn của cô, để cô tự tay thay cho nàng, đêm đó các nàng không đi tới bước cuối cùng, cô tuy rằng muốn nhưng lại rất tôn trọng Thương Tòng Thư, chỉ ôm Thương Tòng Thư thật lâu cái gì cũng không làm.

Đây đều là chuyện hai mươi năm trước, thời điểm các nàng vẫn còn là học sinh,

Phong Hân không phản ứng được đây là chuyện gì thì đột nhiên cánh môi nhói đầu, cô bị Thương Tòng Thư cắn.

"Chị đang suy nghĩ đến tiểu học muội khác sao?" Thương Tòng Thư ôm lấy cổ và vai cô, hai má tức giận phồng lên như cá nóc nhỏ vậy, đều thể hiện với sự thất thần bất mã của cô, lời nói thẳng thắn cũng như tàn nhẫn: " Phong Hân, em cùng chị đã nói rõ ràng, ở bên nhau thì sẽ phải cùng em kết hôn, nếu đột nhiên đổi ý, không muốn kết hôn với em, em liền sẽ đánh chết chị cái người khốn khiếp này!"

Giọng nói quen thuộc, xác thực là lời hứa hẹn Phong Hân dành cho Thương Tòng Thư, ngực liền cảm giác như kim đâm, âm ỉ nhói đau.

Mặt cô vùi vào cổ Thương Tòng Thư.

Thương Tòng Thư trìu mến, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Phong Hân, nàng cho rằng Phong Hân bị mình dọa sợ, hừ nhẹ: "Biết sợ rồi à! Nãy còn giận dữ với em chưa tính sổ đâu nhé."

Cảm giác nước mắt nóng bỏng đột nhiên rơi trên cổ, động tác của Thương Tòng thư cứng đờ, tay nhất thời không biết đặt đâu, hốc mắt cũng dần hoe đỏ.

"Làm sao vậy?" Đôi tay Thương Tòng Thư nâng vai Phong Hân dậy, nhìn thấy Phong Hân khóc, tay chân liền luống cuống: "Chị thật sự không cần em nữa sao?"

Trước kia Thương Tòng Thư cũng thích nói những lời như thế này, nếu Phong Hân dám phụ nàng, dám thích người khác, nàng liền cho Phong Hân biết nàng sẽ trả thù như thế nào, mỗi lần như vậy Phong Hân đều sẽ ôm nàng dỗ dành.

Nàng biết đôi khi nàng thực sự ấu trĩ, Phong Hân đối với nàng là nghiêm túc, cùng nàng nói lời âu yếm.

Nhưng hôm này Phong Hân hành động có khác thường, còn khóc nữa,

Phong Hân không giải thích thêm gì, chỉ dựa vào người Thương Tòng Thư mà nức nở, môi đặt trên má nàng lưu luyến không rời, lẩm bẩm gọi tên nàng: "Tòng Thư, Tòng Thư..."

Tòng Thư của chị.

Thời điểm Thương Tòng Thư tiếp nhận cô, Phong Hân cảm thấy thật sự hạnh phúc, Thương Tòng Thư là trạng nguyên khoa văn tỉnh Z thi vào trường đại học.

Khi còn học cao trung nàng cũng rất nổi tiếng, sáng tác 3 bài thơ, tự biên đạo tự biểu diễn múa cổ điện nổi tiếng trên mạng, người còn chưa tới trường nhập học thì khắp diễn đàn trường đã ngập tràn tin tức liên quan đến Thương Tòng Thư.

Cô cùng những phú nhị đại theo đuổi Thương Tòng Thư, tặng một món trang trức nhỏ không biết có bao nhiêu keo kiệt.

Chính là như vậy nhưng Thương Tòng Thư vẫn nhìn trúng cô, lần đầu tiên tiếp nhận thư tình của cô, dẫn cô tới cầu thanh nhỏ giọng năn nỉ: " Chị đọc cho em nghe đi, đọc đi mà."

Cô ngượng ngùng đứng yên không biết nên làm gì.

Thương Tòng Thư liền uy h**p: "Nếu chị không đọc, em liền đem thư ném vào hộp cùng đống thư tình khác, tốt nghiệp cũng không mở."

Cô nghe vậy liền hoảng hốt đáp ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!