Chương 108: Phiên ngoại 8

Thương Tòng Thư đổi tư thế, tựa lưng vào ngực Phong Hân, giọng mềm nhũn: "Em muốn xem phim."

Phong Hân theo bản năng với điều khiển mở TV, nhưng chợt nhớ ra đã lâu rồi chưa dẫn Thương Tòng Thư đi ra ngoài. Cô nghiêng đầu hỏi: "Có muốn đến rạp chiếu phim không?"

Gần đây đang chiếu một bộ phim đứng đầu phòng vé, là tác phẩm của Mỹ, nói về đề tài chống phân biệt chủng tộc. Cô nghĩ Thương Tòng Thư hẳn sẽ thích.

Quả nhiên, Thương Tòng Thư gật đầu.

Phong Hân khẽ hôn lên má nhợt nhạt của nàng, không dám tiến thêm bước nữa. Cô chưa từng yên tâm đưa Thương Tòng Thư đến nơi đông người, lo nàng sẽ không thích ứng, liền gọi điện nhờ người bao trọn một phòng chiếu nhỏ.

Bên ngoài tuyết rơi không nhiều. Phong Hân không lái xe, chỉ cẩn thận thay cho Thương Tòng Thư một bộ quần áo mới, giày mới, đội mũ nồi, quàng khăn, mang găng tay đầy đủ.

Đến lúc đi giày ủng tuyết, Thương Tòng Thư lại không vui, bĩu môi: "Em không muốn mang cái này."

Thương Tòng Thư chỉ vào một đôi giày khác trong tủ: "Em muốn mang đôi kia."

Phong Hân nhìn theo, đó là đôi giày cao gót bằng lụa màu champagne, ưu nhã vô cùng nhưng chỉ hợp xuân hạ, không thể đi giữa ngày tuyết lạnh thế này.

"Đi đôi kia sẽ lạnh chân." Phong Hân giải thích.

Thương Tòng Thư lại bướng bỉnh đá chân loạn xạ, muốn hất đôi ủng tuyết ra. Ai ngờ một cú đá trúng ngay mặt Phong Hân, hằn lên má Phong Hân một vệt rách đỏ, da bị cọ xát rướm máu.

Thương Tòng Thư sợ đến ngẩn người, lập tức nước mắt lưng tròng, chẳng kịp gây sự nữa. Phong Hân còn chưa kịp mở miệng, nàng đã òa khóc.

"Chị không sao." Phong Hân an ủi, lấy mu bàn tay che vết thương, tuy đau nhưng vẫn chịu được.

Thương Tòng Thư vội vã nhảy xuống khỏi sofa, áp sát mặt Phong Hân, vừa thổi vừa khóc nấc: "A Hân, xin lỗi... có đau lắm không?"

Phong Hân chỉ xoa xoa mái tóc nàng, nhẹ giọng: "Em ngoan ngoãn mang giày, chị liền không đau nữa."

Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài. Ra đến cửa, khi Phong Hân chuẩn bị tháo chuông lục lạc trên cổ tay Thương Tòng Thư, nàng lập tức nhào tới ngăn lại, giọng lắp bắp cầu xin: "Có thể cho em mang ra ngoài không? Làm ơn, làm ơn..."

Nàng vẫn muốn nghe tiếng chuông ngân, tháo xuống thì không còn âm thanh nữa.

Phong Hân dở khóc dở cười, đành dỗ dành: "Ngoan, về nhà lại mang. Nếu ra ngoài còn mang thứ này, e rằng ai cũng nhìn chằm chằm. Hơn nữa cái này không phải đồ trang trí im lặng, động một cái là vang lên không ngớt. Em muốn chị mất mặt chết sao?"

Thấy nàng vẫn chưa chịu nghe lời, Phong Hân ôm Thương Tòng Thư vào lòng, thấp giọng dụ dỗ: "Buổi tối chị cho em mang thật nhiều, chỗ nào trên người cũng buộc lục lạc, để em nghe cho đã. Được không?"

Ánh mắt Thương Tòng Thư sáng rực lên: "Trên người chỗ nào cũng được sao?"

Phong Hân biết rõ nàng hoàn toàn không nghĩ theo nghĩa khác, nhưng vẫn đỏ bừng mặt, khóe môi lúng túng: "...... Ừm."

Có điều kiện trao đổi, Thương Tòng Thư lập tức ngoan ngoãn, vui vẻ nghe theo.

Hai người nắm tay nhau, sóng vai bước trên đường, bông tuyết rơi lất phất trên mái tóc đen mượt của Thương Tòng Thư, Phong Hân nhìn mà thất thần.

Ngày trước, Thương Tòng Thư rất thích nhuộm tóc. Năm nhất đại học đã thử màu nâu trà, rồi xanh khói u buồn. Nhưng sau khi mắc bệnh, chỉ riêng việc chăm sóc sinh hoạt hằng ngày đã đủ khiến Phong Hân kiệt sức, không còn tâm lực giúp nàng ấy dưỡng tóc. Bao năm qua, những màu sắc kia sớm đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại mái tóc đen nguyên thủy, óng ánh.

Trong lòng Phong Hân dâng lên từng cơn áy náy. Khi điều kiện vật chất khó khăn, cô không thể cho Thương Tòng Thư một cuộc sống tốt. Cùng nàng ở trọ căn phòng cũ kỹ, nơi cầu thang đèn hỏng chẳng ai buồn sửa. Đến khi điều kiện cải thiện, lại thường xuyên bỏ bê Thương Tòng Thư, bao lời hứa khi xưa vẫn chưa một lần thực hiện trọn vẹn.

Thương Tòng Thư chẳng biết Phong Hân đang nghĩ gì, chỉ đưa tay ra hứng lấy bông tuyết, nghịch một lát rồi buông, bàn tay trên trịu chạm vào tuyết. Không bao lâu, những bông tuyết tan thành nước làm tay nàng đỏ rực vì lạnh. Tay đã tê cóng, nàng lại ôm đầu, giọng nức nở làm nũng:

"A Hân, đầu em lạnh quá..."

Phong Hân cầm lấy bàn tay nhỏ kia, lau sạch lớp sương bám trên da, rồi đưa lên môi thổi hơi ấm, chà xát cho nóng lại trước khi đeo găng cho nàng lần nữa.

Đến rạp chiếu phim, hai người mua một phần bắp rang và trà sữa nóng. Khi phim bắt đầu, Thương Tòng Thư nhìn chăm chú màn hình, nghiêm túc đến mức không rời mắt. Máy sưởi trong phòng chiếu hơi cao, Phong Hân sợ nàng nóng, liền cởi áo khoác dày, chỉ để nàng mặc áo lông mỏng. Chiếc áo khoác của nàng gấp gọn đặt bên ghế.

Trong lòng Phong Hân thầm tính, đợi phim xong sẽ dẫn Thương Tòng Thư đi cắt, nhuộm tóc, hay là mua thuốc nhuộm về tự làm? Nghĩ đến chuyện nàng ít khi chịu được cảnh tiếp xúc với người lạ, dễ vô cớ nổi giận, Phong Hân nghiêng về phương án thứ hai. Cô sẽ mua thuốc về, tự tay nhuộm cho nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!