Lại là một năm đêm Bình An, ngày mai sẽ là Giáng Sinh.
Liên tục bốn năm, ngày này luôn chìm trong tuyết rơi dày đặc. Gió thổi qua những hàng cây khô cạnh đường, khiến lá răng cưa va vào nhau xào xạc. Đông năm nay lạnh buốt, cả thành phố phủ một màu xám lạnh, tuyết đóng thành tầng, từng mảng bạc trắng đè nặng mặt đất.
Quán bar đã bật máy sưởi, quầy bar có một người phụ nữ lặng lẽ ngồi nhấm nháp rượu.
Nàng duỗi tóc ra, mái tóc dài buông xoã nhẹ ôm vai, mặc một thân tây trang màu nâu nhạt, cho người ta thấy như một cán bộ kỳ cựu ở đài truyền hình, cả người phát ra một cảm giác tri thức, thành thực, ở cùng những người phụ nữ xung quanh đều không ăn khớp.
Dù là ai gặp lại cũng không đem hình ảnh Phong Hân hiện tại liên tưởng với cô trong quá khứ 20 năm trước là cùng một người, một cô gái đi xe máy thích mặc quần ếm và đi bốt đen.
Người phục vụ tay cầm khay đi đến cạnh Phong Hân, đem rượu đặt lên bàn, mắt hướng tới một chỗ khác nói: "Khách bên kia, cô gái mặc vắng ngắn màu xanh muốn mời chị một ly whiskey. Cô ấy nói nếu chị không ngại, xin hãy nếm thử."
Phong Hân theo ánh mắt nhìn sang — là một cô gái trẻ, hơi say, nhưng ánh mắt vẫn trong veo. Cô gái ấy nhìn cô, mỉm cười chớp mắt, chờ phản ứng.
Phong Hân chẳng nói gì lâu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ngại quá, tôi có gia đình rồi, không tiện lắm."
Người phục vụ không bất ngờ, dường như đã quá quen với mấy câu từ chối kiểu này.
Phong Hân tới quán bar không phải vì vui chơi, đơn giản là vì hôm nay... cô không muốn về nhà sớm.
Mấy năm trước Phong Hân thích đắm chìm ở công ty, làm việc tới đêm khuya mới về nhà, hôm sau lại đi làm sớm, lúc mới đầu mọi người đều cho rằng Phong Hân vì thăng chức mà làm việc liều mạng.
Sau này Phong Hân thăng chứ lên tới quản lý, vẫn như ngày trước làm việc bạt mạng, ông chủ liền bị dọa sợ, sợ sức khỏe Phong Hân không chịu nổi liền không cho cô ở lại tăng ca, nhất định bắt cô đúng giờ tan làm về nhà nghỉ ngơi.
Phong Hân không có chỗ để đi nên mỗi ngày đều đến quán bar này ngồi một lát, có khi ngồi tới khuya mới rời đi, ngẫu nhiên cuối tuần ngồi tới sáng.Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, Phong Hân mặc áo khoác và đeo khăn quàng cổ rời khỏi quán bar.
Người người trên đường đều đi vội vã, gió lạnh cũng tránh không kịp, duy nhất chỉ có Phong Hân đi rất chậm, lặng lẽ đạp lên lớp tuyết trên đất, lông ngoài giày đều ướt, lạnh tới chân cưng ngắt, nàng vẫn chậm rãi bước đi.
Trong nhà Phong Hân không có đồ ăn nước uống, chỉ có một người phụ nữ tuổi tác ngàng cô, cả ngày chỉ ở trong phòng ngủ, đa số thời gian điên điên khùng khùng.
Bất kể nàng trở về nhà khi nào, nữ nhân kia cũng không có nổi giận.
Mới đầu Phong Hân rất khổ sợ, cho chỉ là một khuôn mặt tươi cười, hay đơn giản là một cái ôm để giảm bớt mệt nhọc của cô, sau đó một thời gian dài, Phong Hân liền chết lặng, không có mong đợi, không có hi vọng chịu đựng.
"Chị về rồi." Phong Hân vặn cửa, theo thói quen gọi một tiếng.
Cô cởi áo bông ra, phủi tuyết còn đọng trên áo, thay giày tất, đi vào phòng bếp, nhìn thấy sáu lon nước ngọt rỗng, đôi mắt trầm xuống.
Phong Hân lấy chìa khóa đi vào phòng ngủ.
Trên giường một cô gái da thịt trắng nõn đang cuộn tròn, tóc đen như mực, hơn phân nửa trải ra sau lưng, nhu nhược động lòng người, xinh đẹp nhưng không có điểm nào giống như là 40 tuổi.
Phong Hân không khỏi nhớ tới chính mình, quanh mắt đều là nếp nhăn, còn có tàn nhang đốm nâu, so với Thương Tòng Thư quả thật cô già hơn nhiều,
Cô từ trong túi lấy ra một quả táo được đóng gói tỉ mỉ đặt vào tay Thương Tòng Thư: "Đêm Bình An tốt lành."
Nữ nhân mặt mộc không nói gì, chỉ cuối đầu nhìn chiếc nơ con bướm hồng nhạt buộc trên quả táo, ngon tay nhẹ nhàng v**t v*.
Phong Hân không biết bây giờ Thương Tòng Thư đang tỉnh táo hay phát bệnh, mấy năm đầu phát bệnh khi tỉnh táo nàng sẽ trong lồng ngực cô, làm nũng, hướng cô nói xin lỗi.
Lâu dần Phong Hân đối với Thương Tòng Thư mất đi kiên nhiên, tự nhiên cũng sẽ coi thường Thương Tòng Thư, dẫn tới lúc nàng không phát bệnh cũng sẽ không để ý tới cô.
"Rầm..." Thương Tòng Thư ném chính xác quả táo vào thùng rác duy nhất trong phòng ngủ.
Giống như đêm Bình An năm ngoái bị Phong Hân lạnh nhạt ném quả táo đi.
Phong Hân không tiếp tục quản Thương Tòng Thư nữa, cô thậm chí còn không có biểu tình đi trên mặt, liền từ giường đi xuống đem quả táo nhặt lên rửa sạch, rồi chính mình ngồi ở trên sofa ăn.
Thương Tòng Thư đưa lưng về phía Phong Hân, hai mắt nhìn ra cửa sổ xem tuyết rơi, không biết suy nghĩ gì, quanh người khí áp trầm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!