Editor: Gấu Gầy
Chiều hôm thử đồ cưới, lúc sắp ra khỏi cửa, Sở Giang Lai đột nhiên về nhà.
"Em đi cùng anh." Thái độ của hắn không hề cứng rắn, nhưng lại không thể lay chuyển, thậm chí còn cho tài xế về trước, ra vẻ muốn tự mình lái xe cho Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch đang thay giày ở cửa, im lặng đi giày xong mới đứng thẳng dậy hỏi: "Em không cần đến công ty sao?"
"Ngồi tù còn có lúc được ra ngoài hóng gió nữa là? Em bận rộn lâu như vậy rồi, nghỉ nửa ngày cũng không quá đáng chứ?" Sở Giang Lai luôn giỏi làm nũng với y, vừa nói vừa cười dựa vào người y, hoàn toàn không nhìn ra hai người đã từng cãi nhau ở Kinh Thị.
Hàn Thuỵ Cầm thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy Sở Giang Lai cầm chìa khóa xe, nghi ngờ hỏi: "Giang Lai? Sao con lại đến đây?"
"Con cũng đi cùng anh Thu Bạch thử đồ cưới."
Sở Giang Lai cao hơn Sở Thu Bạch một chút, hắn tự nhiên gập tay đặt khuỷu tay lên vai Sở Thu Bạch, sức nặng như đang cảnh cáo, nếu Sở Thu Bạch từ chối, hắn sẽ biến cảnh tượng ấm áp "đi cùng anh chị thử đồ cưới" thành trò hề "chọn 'đồ cưới' cho anh Thu Bạch".
Sở Thu Bạch cứng đờ đứng im tại chỗ, mặt không cảm xúc nghe Sở Giang Lai nói: "Kết hôn là chuyện trọng đại của anh Thu Bạch, em nhất định phải tham gia."
Hàn Thuỵ Cầm không hề hay biết sự căng thẳng và giằng co giữa hai người, gật đầu nói: "Con cũng chịu đi cùng thì tốt quá rồi, như vậy càng thể hiện sự coi trọng của nhà chúng ta đối với hôn sự này, không bạc đãi người ta." Bà suy nghĩ một chút rồi dặn dò: "Giang Lai, lát nữa gặp chị dâu phải nhiệt tình một chút đấy, đừng có vì chị ấy cướp mất anh Thu Bạch mà không thích chị ấy."
Trong khóe mắt, Sở Thu Bạch nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên tự nhiên của Sở Giang Lai hơi cứng lại, nhưng mắt vẫn cong lên cười: "Dạ vâng, mẹ. Đối với người thích anh Thu Bạch, con biết phải làm thế nào mà."
Trên đường đi, Hàn Thụy Cầm tâm trạng vui vẻ nói rất nhiều.
Càng lớn tuổi, người ta dường như sẽ trở nên nói nhiều hơn.
Bà nhắc đến rất nhiều chuyện cũ, còn liên tục cảm thán cuối cùng cũng đợi được đến ngày Sở Thu Bạch kết hôn.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, hai đứa đều lớn cả rồi, mới đó mà Thu Bạch đã kết hôn..."
Khi bà cảm thán như vậy lần thứ ba, Sở Thu Bạch ngồi bên cạnh bà cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Nhưng Sở Giang Lai đang lái xe ở ghế lái phía trước vẫn kiên nhẫn gật đầu, nhẹ nhàng phụ họa: "Đúng vậy, anh Thu Bạch kết hôn đúng là chuyện vui lớn." Hắn vừa chú ý xe ở làn đường bên phải trong gương chiếu hậu, vừa bật đèn xi nhan phải, sau đó, tự nhiên nói thêm một câu: "Nếu ba Sở cũng có thể nhìn thấy thì tốt biết mấy..."
Hàn Thuỵ Cầm vốn đang nói luyên thuyên bỗng im bặt.
Sở Thu Bạch vẫn luôn im lặng bỗng ngẩng đầu nhìn Sở Giang Lai như bị điện giật.
Y biết, hắn nhất định là cố ý.
Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Sở Giang Lai nhìn lại thẳng thắn nhưng rất dịu dàng. Thậm chí hắn còn mỉm cười ôn hòa và vô hại với y.
Nhưng Sở Thu Bạch lại vô cớ rùng mình, cứng đờ quay mặt đi.
Hàn Thuỵ Cầm lập tức thoát khỏi sự phấn khích và vui vẻ, bà nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì nữa, vẻ mặt hơi buồn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã mấy năm trôi qua kể từ ngày Sở Chấn Thiên qua đời. Nhưng dù đã qua bao lâu, cái chết của Sở Chấn Thiên vẫn là nỗi đau không thể trốn tránh của gia đình này.
Văn Nhân rất đúng giờ, bọn họ hẹn gặp nhau lúc hai giờ, nhưng khi Sở Thu Bạch đẩy cửa bước vào lúc một giờ năm mươi, cô đã đợi sẵn trong tiệm váy cưới.
"Thu Bạch!" Cô là một đối tượng kết hôn rất xứng đáng, lại càng là người biết điều, vừa nhìn thấy Sở Thu Bạch liền nhiệt tình đi tới khoác tay y, làm nũng phàn nàn: "Mấy hôm nay mẹ em đánh bài không biết bị ai lây cảm nặng, hôm nay sốt, em sợ lây cho anh nên đã kêu bà về nghỉ ngơi rồi!" Cô tự nhiên giải thích lý do đến thử đồ cưới một mình, rồi mới quay sang chào hỏi Hàn Thuỵ Cầm một cách thân thiết: "Dì Hàn, sao mới mấy hôm không gặp mà dì lại trẻ đẹp ra vậy!"
Hàn Thuỵ Cầm bị cô dỗ dành đến mức cười toe toét: "Sao còn gọi là dì nữa! Phải đổi cách xưng hô rồi!"
Văn Nhân cười duyên, lập tức gọi: "Mẹ!"
"Phải vậy chứ." Hàn Thuỵ Cầm vui trở lại.
Sở Giang Lai đi theo sau Sở Thu Bạch không nói một lời. Văn Nhân nói chuyện với hắn, hắn cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc áo phông rộng thùng thình và đôi giày bệt của Văn Nhân như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!