Editor: Gấu Gầy
"Leng keng -" Tiếng dây xích bị kéo vang lên. "Kỳ lạ, sao lại không mở được."
Tên b**n th** đó chắc là quên mang chìa khóa, kéo mạnh một hồi cũng không thể làm đứt còng tay bằng thép cứng.
Sở Thu Bạch cực kỳ chán ghét hắn, cố gắng lùi về sau, nhưng tay chân bị dây xích trói buộc, không gian di chuyển bị hạn chế. Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tên b**n th** đó hình như đã đứng dậy, cách xa y một chút.
Ngay sau đó, một giọng nói xa lạ, hung dữ và thô bạo vang lên từ cửa: "Mày là ai? Là ai!"
"Là người đến giết mày." Tên b**n th** dùng thiết bị đổi giọng chậm rãi nói: "Dám động vào thứ tao nhìn trúng, xem ra mày chán sống rồi."
Cuộc đối thoại kỳ quặc, tình huống kỳ quặc.
Hai nhóm bắt cóc này hình như đang đánh nhau, tự nhiên lại ra tay với nhau.
"Thằng nhóc, nếu không muốn chết thì biết điều một chút!"
"Sống không tốt sao? Cho dù chết, cũng nên có người muốn gặp mặt lần cuối chứ!"
Giấc mơ đột nhiên đảo lộn, tất cả cảm giác đều bị phóng đại vô số lần, thời gian trôi qua vô cùng chậm, bên tai vang lên tiếng "xèo xèo" như tiếng dòng điện chạy qua.....
"Muốn có cơ hội sống sót rời khỏi đây không?"
Đó là tiếng thì thầm của ác quỷ.
Sau khi trở về nhà an toàn, Sở Thu Bạch không thể tâm sự với ai về những gì đã trải qua, y bị trầm cảm một thời gian dài.
Lúc đó, Sở Thu Bạch bị bệnh nặng, không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ. Y thậm chí không thể phân biệt được liệu lời thì thầm đáng sợ đó có thật sự tồn tại hay không.
Nhưng chúng lại rõ ràng như được khắc sâu trong từng đường nét của não bộ, mang đến cho Sở Thu Bạch nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ, khiến những cơn ác mộng chưa từng xảy ra cũng trở nên chân thật.
Trong hư không, có người nói: "Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ thả anh đi."
Giữa lời đe dọa lạnh lùng bằng giọng điệu kỳ quái và mềm mại, khuôn mặt tươi cười ấm áp của Sở Giang Lai chợt lóe lên trong đầu y.
Ý nghĩ sống sót một khi xuất hiện liền giống như ánh sáng rực rỡ đột nhiên lóe lên trong bóng tối, khiến niềm tin vững chắc về cái chết cũng trở nên yếu đuối.
Sở Thu Bạch bị ác quỷ nắm được điểm yếu, đau đến mức không thở nổi, y nghiến răng nuốt xuống hơi thở gấp gáp và lòng tự trọng vỡ vụn, lặng lẽ gào thét trong lòng.
Mơ màng nhìn đối thủ ngay cả giọng nói cũng là giả tạo trong hư không, Sở Thu Bạch bị ác mộng đeo bám như một con thỏ trắng đang giao dịch linh hồn với ác quỷ.
Lòng tự trọng vỡ vụn lung lay trong khát khao "muốn gặp lại em ấy một lần".
Đó là con rắn có hoa văn sặc sỡ nhất trong vườn Địa Đàng, cũng là con rắn có nọc độc mạnh nhất, nó dụ dỗ Adam phá giới, khiến Eva sa ngã.
Nhưng đây là sự sa ngã không thể cưỡng lại. Cho dù có làm lại một vạn lần, Eva vẫn sẽ rơi vào kế hoạch định sẵn đó. Vì Adam, vì quả táo, vì con rắn.....
Trong cảm giác nghẹt thở dữ dội, Sở Thu Bạch mở to mắt, rõ ràng vẫn không nhìn thấy gì, nhưng lại như đang nhìn thấy linh hồn mình bị đảo lộn, rồi vỡ vụn.
Y vỡ vụn như một tấm gương bị thiên thạch hàng triệu tấn đâm vào. Vỡ vụn thành một kẻ đồng lõa đáng xấu hổ, vui vẻ tham gia.
Y đã bị đánh gục hoàn toàn.
Lại một đêm nữa bị ác mộng đeo bám.
Sở Thu Bạch toát mồ hôi lạnh, mở mắt ra, chống tay ngồi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!