Chương 72: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Một năm lại nhanh chóng trôi qua, mùa xuân kế đó, đầu năm mới, vừa mới đi làm lại chưa được hai tuần, Sở Thu Bạch đã nhận được lệnh điều động đến Ninh Châu, Tây Nam để hỗ trợ biên giới, thời hạn sáu tháng.

Là thành viên của đội y tế đầu tiên từ Giang Hỗ đến Ninh Châu hỗ trợ năm nay, y vừa là chuyên gia, vừa là đội trưởng.

Trước đây, Sở Thu Bạch chưa từng nghĩ đến việc phải làm công tác hành chính. Trước kia, khi thực tập tại công ty của gia đình, bên cạnh y luôn có đội ngũ cố vấn và người phụ tá đắc lực.

Lần đầu tiên tự mình xông pha nơi tiền tuyến, thâm nhập cơ sở, không thể nói là không vất vả.

Ninh Châu quanh năm như xuân, phong cảnh hữu tình. Nhưng điều kiện sống lại kém xa Giang Hỗ.

Trong đội của Sở Thu Bạch có mười mấy cô gái trẻ, họ đến một huyện nhỏ tên là Chiêu Dương thuộc Ninh Châu, đó là một trong mười huyện nghèo nhất cả nước.

Chiêu Dương không có đường cao tốc, chỉ có đường huyện. Sở Thu Bạch lần đầu tiên trong đời đi xe buýt, lại còn là xe không có điều hòa, cửa sổ phải dùng tay kéo sang hai bên mới mở được. Loại xe này đã tuyệt tích ở Giang Hỗ mấy chục năm rồi.

Mấy cô gái trẻ bị xóc nảy trên đường huyện rất khó chịu, có hai người nôn mửa mấy lần. Đám thanh niên trai tráng cũng kêu ca rầm rĩ, nhưng vì có trưởng khoa ở đó nên không dám than thở nhiều.

Sở Thu Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhường chỗ phía trước cho các đồng nghiệp khác. Y mặc một chiếc áo len cashmere được may thủ công hoàn toàn, tựa vào cửa sổ, vẻ mặt không hề thay đổi, bình thản nhìn khung cảnh đường phố xám xịt bên ngoài. Trên đường toàn là những chiếc xe hơi chỉ có trong phim ảnh những năm 90 và những người đi bộ mặc áo bông dày cộp lỗi thời.

Khác với những bác sĩ trẻ đang kêu ca, Sở Thu Bạch cảm thấy nơi này không có gì không tốt.

Không khí trong lành, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, khiến lòng người thư thái.

Nhưng Ninh Châu ở độ cao lớn, khi đến huyện, một bác sĩ tiêu hóa trẻ tuổi đã bị phản ứng độ cao nghiêm trọng.

Anh ta đau đầu như búa bổ.

Sở Thu Bạch lấy bình oxi trong túi đưa cho anh ta, rồi lấy ra vài chai Hồng Cảnh Thiên* chia cho mọi người.

*Hồng cảnh thiên là một loại thảo dược được sử dụng để hỗ trợ thích nghi với điều kiện ở độ cao lớn.

Chiếc ba lô y mang theo bên mình giống như một hộp thuốc thiết yếu cho chuyến đi lên vùng cao, bên trong chứa đầy đủ các loại thuốc.

Sở Giang Lai đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho y từ hai tuần trước. Vừa chuẩn bị vừa cằn nhằn. Mãi đến khi cuối cùng cũng sắp xếp xong một ba lô và một vali 24 inch, con chó to lớn cao mét tám mấy ngồi trên vali, ngẩng đầu lên nhìn y đầy lưu luyến, nói: "Em cũng muốn đến Ninh Châu."

Sở Thu Bạch lấy chiếc máy ảnh DSLR mà hắn nhét trong ba lô ra, cổ vũ hắn: "Vậy thì đi đi."

"Thật sao?" Sở Giang Lai đứng dậy.

Sở Thu Bạch nhân cơ hội tiếp quản chiếc vali, gật đầu nói: "Đương nhiên là thật. Ninh Châu đâu có khóa, em muốn đi thì cứ đi."

"Em muốn đi cùng anh." Sở Giang Lai đặt cằm lên vai y.

Nhiệt độ sưởi ấm sàn nhà rất cao, Sở Thu Bạch chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng tay ngắn. Qua lớp vải mỏng manh, Sở Giang Lai thậm chí có thể sờ thấy vết sẹo trên vai y, dùng cằm cọ nhẹ vào, nịnh nọt nói: "Nửa năm không gặp anh, em sẽ chết mất."

Sở Thu Bạch nói: "Vậy anh sẽ rất đau lòng."

"Thật sao?"

"Ừm, nhà ai có em trai chết mà vui được chứ?"

Đội y tế hỗ trợ biên giới đương nhiên không thể cho phép mang theo người nhà.

Sở Giang Lai dĩ nhiên bị bỏ lại Giang Hỗ. Khi tiễn y ra sân bay, hắn đứng ở cửa kiểm tra an ninh không chịu đi, ánh mắt giống như một con vật nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Sở Thu Bạch cứng rắn, không nhìn hắn, quay người bước đi dứt khoát.

Dạo gần đây, mối quan hệ giữa hai người rất kỳ lạ, thường xuyên ôm nhau, thỉnh thoảng hôn nhau, nhưng lại không bao giờ lên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!