Chương 71: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Ngày Sở Giang Lai xuất viện, Sở Thu Bạch đích thân đến đón. Sở Giang Lai bị thương nặng, xuất viện muộn hơn Sở Thu Bạch nửa tháng. Hôm đó trời rất lạnh, tuyết rơi lất phất, nhưng Sở Giang Lai không thấy lạnh, vì Sở Thu Bạch đang đứng bên cạnh hắn.

Dạo gần đây, có chuyện tốt, có chuyện xấu. Chuyện tốt là, Sở Thu Bạch không còn tiếp tục từ chối sự tiếp cận và tiếp xúc cơ thể của Sở Giang Lai, họ thậm chí còn trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi trong phòng bệnh vào buổi chiều trước ngày xuất viện.

Còn chuyện xấu đã nhanh chóng xảy ra.

—Nụ hôn này đã khiến Sở Dung đến thăm bệnh, chết đứng ở cửa.

Cô há hốc cái miệng được tô son màu cà chua thối, trông như một kẻ ngốc bị trật khớp hàm, phun ra máu.

Chẳng bao lâu sau, Sở Dung bắt đầu giới thiệu đối tượng cho Sở Thu Bạch.

Ngày Sở Giang Lai xuất viện, vừa bước vào cửa nhà, hắn đã thấy Sở Dung ngồi trên ghế sofa nhà họ, giơ điện thoại lên ra hiệu cho Sở Thu Bạch xem: "Tụi con trai bây giờ đẹp trai thật đấy! Thu Bạch, người như con, dù là nam hay nữ, muốn tìm đối tượng thế nào mà chẳng được, sao cứ phải treo cổ trên cái cây độc Sở Giang Lai chứ? Theo cô, con nên đá Sở Giang Lai đi, cô sẽ tìm cho con..."

Sở Giang Lai bước từ phía cửa vào, lạnh lùng hỏi: "Đá con đi? Rồi sao? Cô muốn làm gì?"

Sở Dung quên mất hôm nay hắn xuất viện, bị bắt quả tang đang đào góc tường, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Sở Giang Lai khinh bỉ nhìn cô.

Người như vậy mà cũng đầu tư tác phẩm nghệ thuật! Cái mỏ tô son màu đỏ gạch, con mẹ nó nhìn y như thiểu năng trí tuệ!

...

Đêm giao thừa năm đó, tiệc sinh nhật của Sở Thu Bạch được tổ chức rất long trọng, không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều người thân và bạn bè đã đến nhà cũ để chúc mừng sinh nhật y, chúc mừng y và Sở Giang Lai tai qua nạn khỏi ắt có hồng phúc.

Hôm đó, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc, Sở Thu Bạch được mọi người vây quanh. Bệnh trầm cảm của y đã khá hơn nhiều, tuy vẫn phải uống thuốc, nhưng ít nhất không còn không phân biệt được thực tế và giấc mơ nữa. Thỉnh thoảng vẫn cảm thấy cơ thể không nghe theo sự điều khiển, nhưng không còn cảm thấy tay hoặc chân sẽ rơi ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu nữa.

Vì đang uống thuốc nên Sở Thu Bạch không uống rượu.

Nhưng mọi người rất nhiệt tình mời rượu, Sở Giang Lai liền xung phong uống thay y, cả buổi tối uống rất nhiều, đến khi tan tiệc đã say đến mức không còn tỉnh táo, đi lại cũng cần người dìu.

Đêm đó, họ ở lại nhà cũ qua đêm.

Chủ nhà Hàn Thụy Cầm đã đi London cùng bạn bè để đón năm mới, không có ở nhà.

Sở Giang Lai không cho người khác chạm vào, Sở Thu Bạch đành phải một mình cố hết sức dìu tên nhóc chó nặng nề lên phòng ngủ ở tầng hai, cởi áo khoác và giày ra, đặt hắn lên giường.

Tên nhóc chó "ưm" một tiếng, tỉnh dậy. Hàng mi run động như lông quạ, lộ ra vẻ mặt mơ màng, nhưng lại như tia chớp đánh trúng trái tim Sở Thu Bạch.

Sở Giang Lai say bí tỉ nhưng vẫn không chịu yên, vùng vẫy ngồi dậy: "Tôi vẫn còn uống được, mấy người đừng làm phiền anh tôi!" Vừa nói, sắc mặt hắn thay đổi, "ọe—" một cái nôn hết ra giường.

Sở Thu Bạch không nói nên lời.

Nếu lại dìu hắn vào thang máy, đưa xuống phòng khách ở tầng một, e rằng lại là một bãi chiến trường mới, nếu cứ tiếp tục thế này, trời sẽ sáng mất.

Sở Thu Bạch bất lực, đành phải dỗ tên nhóc chó tự mình đi.

"Giường bẩn rồi không ngủ được, em đi hai bước xuống tầng một ngủ được không?"

"Không, em không ngủ phòng khách."

"Không ngủ phòng khách thì em định ngủ ở đâu? Trên sàn nhà sao?"

"Em muốn ngủ cùng anh." Sở Giang Lai vẻ mặt vô tội, đôi mắt đẹp mất tiêu cự, mơ màng hỏi: "Không được sao?"

"Ừm, không được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!