Chương 70: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy 

Vết thương không bị rách quá nặng, sau khi xử lý khẩn cấp, Sở Giang Lai lại nằm xuống giường, bác sĩ điều trị nghiêm cấm hắn xuống giường. 

"Mấy ngày tới cố gắng nằm yên!" Bác sĩ nói. 

Sở Thu Bạch từ giường bệnh bên cạnh bước xuống, thành khẩn nói: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ trông chừng em ấy, không để em ấy cử động lung tung, làm phiền anh rồi." 

"Không phiền! Không phiền!" Bác sĩ điều trị trẻ tuổi này từng là sinh viên luân phiên của Sở Thu Bạch, năm đó Sở Thu Bạch là người hướng dẫn của cậu ta. Khác với những giáo viên hướng dẫn hung dữ khác, Sở Thu Bạch dễ gần và điềm tĩnh, đã kiên nhẫn dạy cậu ta rất nhiều điều. 

Thấy Sở Thu Bạch xin lỗi, thái độ nghiêm khắc của bác sĩ điều trị trẻ tuổi lập tức dịu xuống: "Thầy Sở, em đã xử lý vết thương rất cẩn thận, thầy yên tâm. Ôi, sao thầy lại xuống giường rồi, mau lên giường nghỉ ngơi đi, mau chóng bình phục, chúng em đều mong được mổ cùng thầy!" 

Mẹ kiếp! Lại thêm một kẻ hai mặt muốn quyến rũ anh Thu Bạch! Nói chuyện thì nói chuyện, cười tươi như vậy làm gì? Sâu răng thấy hết cả rồi! Còn muốn nắm tay anh Thu Bạch nữa!? Xuống địa ngục đi! 

"Bác sĩ, không có việc gì thì mau đi đi! Anh rảnh lắm sao? Bệnh viện trả lương cho anh, không phải để anh ở đây nói nhảm!" Sở Giang Lai nằm trên giường cũng không quên ra lệnh, giống như một vị hoàng đế bảo người ta "có việc thì tấu, không có việc thì lui", bá đạo nói: "Mau đi xem các phòng bệnh khác đi, nhỡ đâu có người xui xẻo nào cũng bị rách vết thương như tôi thì sao?" 

"Sở Giang Lai!" Sở Thu Bạch nghiêm mặt. 

Tên nhóc chó lập tức im lặng, làm động tác kéo khóa miệng, đáng thương ngậm miệng. 

Sở Thu Bạch quay đầu lại, áy náy nhìn đồng nghiệp, giải thích: "Xin lỗi, em trai tôi đầu óc không được bình thường lắm, cậu đừng để ý, cứ đi làm việc của mình đi." 

"À, ừm, không sao, không sao, vậy thầy Sở, em đi trước." 

Vất vả lắm mới tiễn bác sĩ đi, chưa được yên tĩnh vài phút thì Sở Giang Lai "đầu óc không được bình thường lắm" lại gặp phải người khiến hắn càng thêm bực bội. 

Cửa phòng bệnh được đẩy nhẹ ra, một cái đầu đáng lẽ phải rụng từ lâu thò vào. 

Văn Nhân lén lút nói: "Thu Bạch, em đến thăm anh đây!" 

Mẹ nó, cô đến đây làm gì? Chờ cô chết rồi hãy báo cho chúng tôi đến viếng mộ không được à? 

Sở Giang Lai nằm trên giường không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Thu Bạch cho cô vào, còn sắp xếp chỗ ngồi trước giường. 

Hắn cũng muốn ngồi trước giường anh trai, nắm tay Sở Thu Bạch, hôn lên môi y, ôm y, rồi... 

Tưởng tượng ra vô số việc muốn làm nhưng tạm thời bất lực, Sở Giang Lai tức muốn lộn ruột. 

"Thu Bạch." 

Nói chuyện thì nói chuyện, gọi tên sến súa như vậy làm gì? 

"Nghe nói anh nhập viện, em lo muốn chết." 

Mẹ kiếp, anh ấy nhập viện thì liên quan gì đến cô? Cô chỉ là vợ cũ, vợ cũ có hiểu không, ex

-wife, mối quan hệ giữa cô và anh ấy là không có quan hệ gì cả! Cô chết thì anh ấy cùng lắm cũng chỉ phúng viếng hai nghìn lẻ một tệ thôi! Thế là còn nhiều đấy! Hết tình hết nghĩa rồi! Ai bảo anh Thu Bạch tốt bụng làm chi! 

"Thật ra lần này em đến, còn dẫn theo một người." 

ĐM! Một mình đến còn chưa đủ, còn muốn dẫn theo thêm một người nữa? Bị bệnh à! 

Văn Nhân: "Nhưng em sợ anh để ý, nên em bảo anh ấy đợi ở cửa." 

"?" Sở Thu Bạch nghi hoặc nhìn cô. 

"Là Cố Minh Lượng." Văn Nhân hơi ngại ngùng cười: "Ba mẹ em bây giờ đã chấp nhận anh ấy rồi. Hôm qua bọn họ còn ăn cơm cùng nhau. Đợi anh xuất viện, hôm nào chúng ta tranh thủ đến cục dân chính và văn phòng công chứng làm thủ tục công chứng giấy chứng nhận ly hôn nhé." 

Việc ly hôn của hai người diễn ra quá kín tiếng, Cố Minh Lượng bị Văn Nhân lừa dối quá lâu cảm thấy rất bất an. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!