Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Sở Thu Bạch lại nằm viện thêm mười ngày, kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy khối máu tụ trong não đã gần như tan hết, vết thương ngoài da lành rất nhanh, nhưng thị lực vẫn không có hy vọng hồi phục.

Y đã nhiều lần đề nghị muốn về nhà tĩnh dưỡng, nhưng đều bị Hàn Thuỵ Cầm bác bỏ.

"Dạo gần đây mẹ rất bận, không có thời gian chăm sóc con."

Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, trước giờ Hàn Thuỵ Cầm chưa từng chăm sóc ai ở nhà, chuyện không cho Sở Thu Bạch xuất viện, nói trắng ra là vì bà vẫn hy vọng vào việc truyền dịch mỗi ngày và liệu pháp oxy cao áp.

Bản thân Sở Thu Bạch là bác sĩ, rất rõ tình hình hiện tại, bác sĩ đã không thể làm gì hơn.

"Về nhà cũng vậy thôi, con sẽ uống thuốc đúng giờ." Y hứa sẽ tích cực phối hợp điều trị, nhưng Hàn Thuỵ Cầm vẫn không đồng ý.

Sở Giang Lai vừa tan học đến thăm, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của hai người, lập tức đứng ra thuyết phục Hàn Thuỵ Cầm thay Sở Thu Bạch.

"Mẹ Sở, cho anh Thu Bạch về nhà đi." Hắn biết điểm yếu của Hàn Thuỵ Cầm ở đâu, giọng nói trong trẻo mang theo sự cố chấp như trẻ con: "Bác sĩ luôn nhấn mạnh phải để anh Thu Bạch giữ tâm trạng tốt, suốt ngày nằm viện thì tâm trạng làm sao tốt được? Điều này trái lại không có lợi cho việc hồi phục."

Sự kiên trì và thuyết phục của hai anh em khiến Hàn Thuỵ Cầm dao động.

Ngày xuất viện, thời tiết không tốt, mưa to đến kinh ngạc.

Sở Thu Bạch ngồi trên xe lăn, được người chăm sóc đẩy về phòng bệnh.

Y vừa mới hoàn thành liệu pháp oxy cao áp cuối cùng trước khi xuất viện, còn chưa kịp về phòng đã bị Sở Giang Lai đang đợi ở cửa phòng chặn lại, sau đó một bó hoa bách hợp thơm ngát được nhét vào lòng y.

Sở Giang Lai cố tình trốn học lớp học mùa đông, làm hiệu ứng âm thanh khoa trương và đáng yêu: "Tèn tén tèn ten! Bất ngờ chưa!"

Hắn là một trong số ít những người thật sự vui mừng vì Sở Thu Bạch xuất viện.

Sở Thu Bạch cúi đầu ngửi bó hoa, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.

Sở Giang Lai đưa tay xoa đầu y, mái tóc đen mượt lướt qua đầu ngón tay, mềm mại như lụa.

Tiếc là chưa xoa được mấy cái, Sở Thu Bạch đã hơi ngại ngùng quay mặt đi.

Trước đây y cũng thường thích xoa đầu Sở Giang Lai, nhưng lúc này, cái chạm của Sở Giang Lai lại khiến y cảm thấy kỳ lạ.

Tim đập nhanh đến mức không bình thường.

Giữa tiếng tim đập dữ dội, lời chúc mừng vui vẻ và phấn khích truyền vào tai: "Anh Thu Bạch, chúc mừng anh xuất viện!"

Tâm trạng vui vẻ cũng có thể lây lan như cảm cúm. Niềm vui không hề che giấu của Sở Giang Lai khiến Sở Thu Bạch cũng bắt đầu cảm thấy xuất viện có lẽ thật sự là một chuyện đáng vui mừng.

Bị đẩy đi đẩy lại như hàng hóa cũng không sao, vẫn không nhìn thấy gì cũng không còn quá khó chịu, ngay cả cơn mưa xối xả bên ngoài dường như cũng không còn khiến người ta bực bội nữa.

Trời mưa quả thực có nhiều bất tiện. Bãi đậu xe của bệnh viện ở ngoài trời, Sở Thu Bạch ngồi trên xe lăn không thể tránh khỏi việc bị ướt giày tất, ống quần nâu nhạt cũng dính vết nước bẩn sẫm màu.

Nhưng chút bất tiện nhỏ nhặt này so với việc có thể đường hoàng chiếm hữu cái ôm của Sở Giang Lai, thật sự chẳng là gì.

Khi Sở Giang Lai cúi người ôm y một cách tự nhiên, y thậm chí còn hèn hạ coi cơn mưa này là món quà xuất viện mà ông trời ban tặng.

Thần kinh trở nên nhạy cảm khác thường, Sở Thu Bạch cảm nhận được từng hạt mưa tạt vào trong ô, cũng xấu hổ vì mỗi nhịp tim nặng nề và vui sướng của mình.

Y vốn định nói: Anh chỉ không nhìn thấy thôi, chứ không phải chân tay bất tiện.

Nhưng Sở Giang Lai làm mọi thứ tự nhiên như vậy, nếu từ chối ngược lại sẽ có vẻ cố ý và có dụng ý khác.

Y đành phải ngồi im, ngoan ngoãn đóng vai người anh trai đi lại bất tiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!