Editor: Gấu Gầy
"... Đối tượng yêu đương là em gái của Lang Vân. Nhỏ hơn nó vài tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp." Sở Dung cười tươi như hoa, như thể đang ở trong đám cưới, đắc ý nói "Thu Bạch tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều người thích nó! Chỉ cần nó muốn, người theo đuổi nó có thể xếp hàng dài từ đây đến New York! Văn Nhân không biết trân trọng, đã làm tổn thương nó nặng nề!
Bây giờ Thu Bạch đã có tình yêu mới, cô ta biết được chắc chắn sẽ rất hối hận!"
Cô hả hê, như thể đã trả được thù, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai: "Nghĩ đến khuôn mặt hối hận đến méo mó của cô ta, cô thấy thật sảng khoái! Thu Bạch nhà chúng ta vừa có gia thế, vừa có ngoại hình, nhân phẩm tốt, sự nghiệp thành công! Rốt cuộc có điểm nào không tốt? Có điểm nào không xứng với cô ta? Cô ta lại dám lừa dối nó như vậy! Lừa gạt lòng tin của nó! Làm tổn thương tình cảm của nó! Chà đạp tôn nghiêm đàn ông của nó!
Nếu cô là Thu Bạch, cả đời này cũng không tha thứ cho loại người ích kỷ và dối trá này!" Sở Dung phẫn nộ nói xong, quay đầu nhìn Sở Giang Lai, muốn tìm kiếm sự đồng cảm của hắn, ánh mắt chạm vào khuôn mặt hắn, không khỏi nghi hoặc "hử" một tiếng, hỏi: "Này, cô nói này Bí Đao Nhỏ, con sao vậy? Uống nhầm thuốc à? Sao sắc mặt kém thế?"
Sở Giang Lai xưa nay ngông cuồng bị hàng loạt lời nói của cô làm cho choáng váng, vẻ mặt như bị sét đánh, tái mặt nói: "À ờ, con muốn đổi phòng bệnh."
"Hả?"
...
Sở Giang Lai chỉ bị thương ở cổ. Nhưng dường như cũng ảnh hưởng đến đầu óc.
Đang yên đang lành tự nhiên đòi đổi phòng bệnh. Hắn nói rằng vì bệnh tình đã có chuyển biến tốt, không muốn tiếp tục chiếm một phòng bệnh, lãng phí nguồn lực y tế quý giá. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn đã quyết định, sẽ chuyển đến phòng 1102 bên cạnh để ở cùng Sở Thu Bạch.
"Con chỉ cần một chiếc giường nhỏ bên cạnh anh Thu Bạch là được." Sở Giang Lai nói một cách đường hoàng: "Chuyện này cũng không có gì phiền phức! Bác sĩ có thể khám cho hai người cùng một lúc! Hiệu suất cao hơn nhiều! Hơn nữa, hai người ở chung một phòng còn tiết kiệm được tiền! Số tiền tiết kiệm được có thể quyên góp cho Hội Chữ thập đỏ! Lần này thoát chết trong gang tấc, con rất muốn tích lũy phúc đức, làm nhiều việc công ích!"
"Phì!" Sở Dung khinh bỉ: "Sở Giang Lai, con chắc chắn muốn nằm trên chiếc giường trẻ em đó à?"
"Giường trẻ em gì chứ? Đó là chiếc giường nhỏ mà con đặc biệt mang đến. Để tiết kiệm tiền làm từ thiện đấy!"
"Lấy chút tiền kia đi làm từ thiện? Với thân phận của con, mở miệng nói vậy không thấy ngại sao?"
Sở Giang Lai kinh thường liếc nhìn cô: "Đừng có thấy số tiền nhỏ mà coi thường! Còn tự xưng là đã thành lập quỹ từ thiện nghệ thuật nữa chứ! Cô có hiểu từ thiện là gì không?" Vừa nói, hắn vừa cẩn thận quay người sang hỏi ý kiến của Sở Thu Bạch: "Anh Thu Bạch, anh thấy đề nghị của em thế nào?"
Sở Thu Bạch vừa uống thuốc xong, rất buồn ngủ, đầu óc như nhồi bông, chỉ muốn ngủ.
"Anh Thu Bạch." Sở Giang Lai đột nhiên tiến lại gần, giọng nói trầm thấp khiến nửa người y tê dại. Âm thanh nũng nịu phát ra từ mũi của thanh niên vang sát bên tai, khiến Sở Thu Bạch ngây người.
"Em chỉ kê thêm một chiếc giường nhỏ bên cạnh anh thôi, được không? Hửm?"
"Anh không nói gì, thì em coi như anh đồng ý nhé?"
Sở Thu Bạch rất muốn bảo hắn câm miệng, nhưng có lẽ do thuốc quá hiệu quả, y thật sự rất buồn ngủ, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại bất động, không nói thêm lời nào.
Được sự đồng ý ngầm của bệnh nhân phòng 1102, việc chuyển phòng của phòng 1101 được ấn định vào chiều hôm sau.
Hơn mười giờ sáng, Sở Dung đến thăm bệnh, đi đến trước cửa phòng 1101. Chân đi giày cao gót, cô vui vẻ định bước vào trong, nhưng đột nhiên nghe thấy một cô gái đang nhỏ giọng tỏ tình với Sở Thu Bạch, bước chân chợt dừng lại.
"Anh Thu Bạch, em luôn thích anh. Nếu anh thấy em cũng không tệ, thì có thể cho em một cơ hội không?"
Nghe giọng nói... Là Lang Vũ!??
Nụ cười trên mặt Sở Dung càng thêm rạng rỡ, trong nháy mắt, cô thậm chí đã nghĩ nên mua kẹo hỷ của nhãn hiệu nào cho đám cưới!
Nhưng Sở Thu Bạch bất ngờ được tỏ tình thì giật mình, trên mặt không hề có vẻ vui mừng, sững sờ một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi."
Sở Dung chợt lạnh trong lòng, chỉ muốn xông vào giúp y chữa cháy, nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp lắm, nên đành đứng im tại chỗ nghe tiếp.
Bị từ chối thẳng thừng, Lang Vũ im lặng một lúc lâu, rồi mới nghẹn ngào nói: "Em biết mà."
Sở Dung vốn hay hóng hớt, sao có thể bỏ qua cơ hội tận mắt chứng kiến này, vội vàng nín thở trốn sau bức tường, vểnh tai lên tiếp tục nghe lén.
Lang Vũ: "Anh Thu Bạch, lần đầu tiên em gặp anh, em đã thích anh rồi. Nhưng em không dám nói. Lúc anh kết hôn, em đã không đến, vì quá đau lòng. Sau đó, nghe nói anh ly hôn, em rất vui, như thể mình lại có cơ hội theo đuổi tình yêu. Tối qua em đã thức trắng đêm, do dự rất lâu, mới quyết định thử xem sao. Đời người chỉ có ba vạn ngày, sống một đời, ít nhất cũng nên cho mình một cơ hội để dũng cảm, thử vận may."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!