Chương 68: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Dạo gần đây, Sở Thu Bạch không phân biệt được giấc mơ và hiện thực, còn luôn cảm thấy mình đã chết, cơ thể đang nhanh chóng khô héo và thối rữa.

Nhưng máu của Sở Giang Lai đã kéo y từ địa ngục trở về.

Ngón tay không hề tan ra khi chạm vào máu, vết thương ở bẹn và vai so với cơn đau dữ dội ở tim thì chẳng đáng là gì.

Hắn cần y, vì vậy y vẫn chưa thể chết.

Dù đây chỉ là một giấc mơ, Sở Thu Bạch vẫn sẽ liều mạng cứu hắn.

Tiếng người hỗn loạn, bước chân vội vã, tiếng còi báo động của xe cảnh sát và xe cứu thương hú vang, tất cả hòa quyện thành một âm thanh hỗn độn và gấp gáp, nhưng lại tràn đầy hy vọng, như một bản thánh ca cứu rỗi.

Trợ lý Tiểu Trình dẫn theo bảy tám cảnh sát xông vào nhà kho, đưa Sở Giang Lai và Sở Thu Bạch lên xe cứu thương đã đợi sẵn cách đó hai cây số.

—— Sở Giang Lai đã báo cảnh sát ngay khi nhận được tin nhắn của Tông Minh.

Trần Thông, đội phó đội trinh sát hình sự thành phố Giang Hỗ giàu kinh nghiệm đích thân chỉ huy. Nhưng với tư cách là người nhà con tin, Sở Giang Lai kiên quyết yêu cầu xe cảnh sát và xe cứu thương dừng ở vị trí cách điểm đến hai km.

Báo cảnh sát đã là một nước cờ mạo hiểm, hai kilômét là giới hạn, hắn không dám mạo hiểm hơn nữa.

Dao găm cắt đứt tĩnh mạch cổ của Sở Giang Lai, mặc dù Sở Thu Bạch đã thực hiện các biện pháp cầm máu ngay lập tức, nhưng do điều kiện thiếu thốn, các biện pháp sơ cứu có tác dụng rất hạn chế. Trên xe cứu thương, Sở Thu Bạch làm lại thao tác cầm máu cho hắn, nhưng việc truyền máu cần phải xét nghiệm chéo nhóm máu, trên xe cấp cứu không có máu dự trữ.

Khi đến bệnh viện, lượng máu chảy ra của Sở Giang Lai đã đạt đến mức gây tử vong.

Tình hình khẩn cấp, ca phẫu thuật được tiến hành ngay tại phòng cấp cứu. Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê đặt nội khí quản ngay tại chỗ, y tá ôm túi phẫu thuật chạy vội đến, trưởng khoa ngoại mạch máu Lang Vân và bác sĩ Tôn Lương của khoa ngoại cổ tuyến giáp bắt đầu ca phẫu thuật trên một chiếc xe đẩy bình thường nhất trong phòng cấp cứu.

Việc cấp bách nhất là tìm mạch máu gần đầu đoạn tĩnh mạch cổ bị vỡ, dùng kẹp mạch máu không xâm lấn để cầm máu.

Sở Thu Bạch người đầy máu từ xe cứu thương lao xuống, thay áo phẫu thuật ngay trước cửa phòng cấp cứu. Toàn bộ cánh tay của y tê dại vì thiếu máu, hoàn toàn không thể nhấc lên được. Vị trưởng khoa ngoại trẻ tuổi nhất của Giang Hỗ giống như một người hùng thất bại vô dụng, nhưng vẫn kiên trì ở lại chiến trường, đứng trước bàn mổ canh giữ thanh kiếm yêu quý của mình, mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang bận rộn khẩn trương trong phạm vi mổ.

Bác sĩ phẫu thuật chính là Lang Vân, học cùng trường với Sở Thu Bạch, hơn Sở Thu Bạch vài khóa, thời còn đi học cũng là một nhân vật nổi tiếng.

Kỹ thuật của anh ta, Sở Thu Bạch có thể tin tưởng.

Nhưng khi liên quan đến Sở Giang Lai, dường như ai cũng trở nên không đáng tin.

"Khí quản không sao, chủ yếu là tĩnh mạch cảnh ngoài, không loại trừ khả năng xuất huyết tĩnh mạch cảnh trong." Sở Thu Bạch nói.

Tổn thương tĩnh mạch cảnh trong nghiêm trọng cần phải thắt hai đầu trên và dưới.

Sau khi kẹp mạch máu không xâm lấn, tình trạng chảy máu đã khá hơn nhiều.

Lang Vân tiếp tục giải phẫu tĩnh mạch cảnh ngoài bị tổn thương, dùng kẹp cầm máu kẹp lại, rồi thả ra, vẫn không cầm được máu, máu vẫn chảy.

Sở Thu Bạch: "Kiểm tra tĩnh mạch cảnh trong!"

Lang Vân nghiêm mặt dò xét, cuối cùng tìm thấy một vết rách nhỏ ở tĩnh mạch cảnh trong của Sở Giang Lai, do xử lý kịp thời nên vết thương ít bị nhiễm trùng, nhưng vẫn cần phải khâu thành tĩnh mạch. Trên tĩnh mạch cảnh trong còn có một vết rách khác chưa đến một centimet, dùng kẹp tim kẹp lại, buông tay, cuối cùng cũng không còn điểm chảy máu nào trong phạm vi mổ.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ca phẫu thuật coi như thuận lợi, nhưng Sở Thu Bạch vẫn chưa thể yên tâm. Sở Giang Lai đã truyền gần hai nghìn mililit máu, hemoglobin mới đạt mười bảy gram, còn kém một khoảng lớn so với mức một trăm hai đến một trăm sáu của người trưởng thành bình thường.

Y lo lắng không biết hắn có thể vượt qua được không, có thể tỉnh lại không.

Sau khi phẫu thuật xong, vẻ mặt căng thẳng của Lang Vân giãn ra một chút, quay sang hỏi Sở Thu Bạch: "Sư đệ, cậu—" Ánh mắt chạm vào mặt Sở Thu Bạch, lời nói đột ngột dừng lại, trưởng khoa Lang lạnh mặt, vội vàng nói: "Ai cho phép cậu ấy vào phòng phẫu thuật? Cậu ấy có bị thương không? Đã kiểm tra chưa?"

Sắc mặt Sở Thu Bạch xám xịt, môi không chút máu, vai áo phẫu thuật màu xanh lục bị máy nhuộm đỏ. Y lảo đảo, trên mặt không còn chút sinh khí nào, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, khách khí nói với Lang Vân: "Sư huynh, đợi em ấy qua cơn nguy hiểm, em mời anh ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!