Editor: Gấu Gầy
Tiếng chuông điện thoại và còi báo động giám sát vang lên cùng lúc, nhưng Sở Giang Lai vẫn không nghe máy.
Hắn không rảnh.
Một viên đạn màu kim loại từ khẩu súng lục Serdyukov đã được giảm âm xuyên qua kính chống đạn của chiếc xe thương mại, găm chặt vào ghế da phía sau hắn.
Trợ lý Lâm Thiếu Hoa ngồi ở ghế phụ không kịp né tránh, bị viên đạn xuyên qua vai, máu từ từ thấm ra bộ vest sáng màu của anh ta.
Người tài xế được huấn luyện đặc biệt mặt mày tái mét, nhíu chặt mày, đạp ga lao vun vút trong những con hẻm chật hẹp của thành phố Giang Hỗ.
Loại súng lục do Nga sản xuất này rất hiếm gặp ở trong nước, có tầm bắn xa nhất và uy lực mạnh nhất trong số các loại súng lục, sử dụng cò kép, cấu trúc hoàn toàn bằng thép, được đặt tên là "Rắn lục" vì họa tiết trên nòng. Đặc điểm chính là đầu đạn khả năng xuyên thấu tốt, có thể dễ dàng xuyên qua áo chống đạn hạng nhẹ, xuyên qua cửa ra vào, bắn thủng kính xe hơi để tiêu diệt mục tiêu.
Nhưng trong nước cấm súng.
Còn con chó điên dám nổ súng ba phát liên tiếp vào xe của Sở Giang Lai ở thành phố Giang Hỗ có an ninh tốt như vậy, ngoài Quinn ra thì không tìm ra người thứ hai trên thế giới.
Từ khi rời khỏi bệnh viện, đã có một chiếc xe tải nhỏ bám theo bọn họ không rời.
Khi xe của Sở Giang Lai đi đến một con hẻm tương đối vắng vẻ, chiếc xe tải đã biến mất trong vài chục giây đột nhiên chạy ngược chiều về phía bọn họ. Người tài xế giật mình, vội vàng lùi xe, mấy chiếc xe bảo vệ phía sau cũng lùi theo.
Ngay khi đuôi xe của Sở Giang Lai vừa ra khỏi hẻm, một họng súng đen ngòm đột nhiên thò ra từ cabin của chiếc xe tải đối diện, bắn liên tiếp về phía bọn họ.
Không biết khi nào viên đạn tiếp theo sẽ đến, nhưng so với tình hình nghiêm trọng trước mắt, tiếng còi báo động của điện thoại được kết nối với camera giám sát ở nhà cứ vang lên không ngừng lại càng khiến Sở Giang Lai cảm thấy căng thẳng hơn.
Hắn liều lĩnh bị đạn lạc bắn trúng, lấy điện thoại ra xem camera giám sát, phát hiện cửa nhà đã mở, Sở Thu Bạch không biết đã ăn nhằm thuốc gì, vội vàng muốn ra ngoài. Vệ sĩ không cho phép, y liền động thủ xông ra.
Y thật sự rất biết chọn thời điểm, đặc biệt chọn đúng lúc này, tự mình ra tay đâm vào tim phổi của Sở Giang Lai.
Các vệ sĩ đều không ngờ, Sở tiên sinh trông ôn hoà, nho nhã, lịch sự này lại đột nhiên nổi giận.
Sở Thu Bạch lạnh lùng gọi hai cuộc điện thoại, Sở Giang Lai đều không nghe máy. Y nói hết lời, thấy các vệ sĩ trước mặt vẫn không có ý định nhường đường, liền đấm thẳng vào mặt bọn họ.
Cấp cứu tranh giành từng giây từng phút, ngay cả Diêm Vương đến cũng phải nhường đường.
Người trước mặt này là tâm can của Sở Giang Lai, là một trong những cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Sở thị. Không ai dám thật sự động tay động chân với y. Nhưng nắm đấm của y lại lạnh lùng và sắc bén, cho dù một chọi bốn, trong chốc lát cũng không hề yếu thế.
Các vệ sĩ sợ làm y bị thương, rất nhanh đã bị đánh bại. Sở Thu Bạch chớp lấy thời cơ, nhanh nhẹn luồn qua giữa bọn họ, đẩy cửa lối thoát hiểm ra, chạy xuống lầu như một cơn gió.
Mẹ kiếp, lần này Kiều Ức Lam nợ y hai mạng. Sở Thu Bạch nghĩ, sau này đến Kinh Thị, nếu y không vênh vang tự đắc thì thật là có lỗi với trận đánh vô cớ ngày hôm nay.
Vội vàng bắt xe đến tòa nhà cấp cứu, Chu Cấn Hải của khoa phẫu thuật thần kinh đã vào phòng mổ trước. Kiều Ức Lam đứng ngoài phòng mổ, không hề trầm ổn như lời đồn mà hoàn toàn mất bình tĩnh.
Sở Thu Bạch không có thời gian để an ủi anh ta, thay quần áo phẫu thuật rồi đá cửa bước vào.
Trương Nhược Văn đã nôn mửa vài lần trên xe trong trạng thái vô thức. Sợ cậu ta bị ngạt thở, bác sĩ cấp cứu đã tiến hành mở khí quản. Chu Cấn Hải và Sở Thu Bạch là đồng nghiệp lâu năm, đeo khẩu trang, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm trọng như gặp phải vấn đề nan giải.
"Bệnh nhân mất máu và phù não rất nghiêm trọng, đã truyền máu, tiêm adrenaline, dùng mannitol, nhưng chưa chắc đã cứu được, phải chuẩn bị tâm lý."
Sở Thu Bạch lạnh lùng đeo găng tay, trên mặt mang theo sự kiêu ngạo như thể nhất định phải cướp người từ tay Diêm Vương: "Nếu không cứu được, người bên ngoài chắc chắn sẽ bắt tôi đền mạng. Giữa ơn cứu mạng và bị Kiều Ức Lam ghim thù, trưởng khoa Chu, anh tự chọn đi."
Trên bàn mổ, Trương Nhược Văn sắc mặt tái nhợt, trầm lặng nhắm mắt lại, trong trạng thái không hề hay biết, đã thuận lợi làm "cha" của Kiều Ức Lam, người mà cậu ta yêu say đắm.
Sở Thu Bạch ra khỏi phòng mổ trước bảy giờ, y không phải là chuyên gia về phẫu thuật thần kinh, những gì có thể làm đều đã làm rồi.
Kiều Ức Lam đứng bất động như tượng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuấn tú là sự lo lắng và bối rối vì chờ đợi quá lâu.
"Thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!