Editor: Gấu Gầy
Sở Dung nói rất đúng, nhiều chuyện quả thực là bản tính của con người, hầu như không ai không thích nhiều chuyện.
Gia tộc nhà họ Sở đông người lại có sự nghiệp lớn, dĩ nhiên không ít tranh chấp.
Tuy bề ngoài, chưa từng có cuộc đấu tranh gia tộc nào khốc liệt, nhưng trong mắt người ngoài, đã là hào môn thì nhất định có rất nhiều bí mật.
Muôn vàn câu chuyện cẩu huyết của các nhánh nhà họ Sở được thêm mắm dặm muối, cùng với sự suy tàn của các phương tiện truyền thông in ấn như báo lá cải và sự phát triển của các phương tiện truyền thông mới trên mạng, già trẻ lớn bé đều biết.
Mở bất kỳ công cụ tìm kiếm nào, nhập "nhà họ Sở Giang Hỗ", vô số tin đồn sẽ hiện ra, khiến người xem hoa cả mắt.
Cư dân mạng với cuộc sống tẻ nhạt thích thú hóng hớt chuyện hào môn trên Weibo, tài khoản công chúng, thậm chí là Zhihu, Douban.
Thỉnh thoảng họ lại bình luận vài câu: Thời đại dữ liệu lớn, ai cũng minh bạch, người giàu phải cụp đuôi làm người, nếu không sẽ bị phơi bày! Giấy không gói được lửa!
Giấy thật sự không gói được lửa sao?
Sở Thu Bạch cảm thấy chưa chắc. Ít nhất, riêng y đã có rất nhiều bí mật vẫn luôn được giấu kín.
Một trong số đó là giấc mơ của y.
Một cơn ác mộng.
Chuyện đó đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi.
Nhưng Sở Thu Bạch vẫn nhớ rất rõ. Đó là một buổi chiều đẹp trời.
Sở Giang Lai vừa qua sinh nhật mười chín tuổi không lâu, còn bản thân y cũng đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp hai mươi bốn tuổi. Lúc đó y có rất nhiều thời gian, cái gì cũng không hiểu, nhưng lại cho rằng mình có thể sống tốt cả đời.
Hôm đó, tài xế đưa Hàn Thuỵ Cầm đến nhà một thím nào đó chơi mạt chược. Trước khi ra khỏi cửa, Hàn Thuỵ Cầm dặn Sở Thu Bạch đang nghỉ phép ở nhà ra sân bay đón Sở Chấn Thiên đi công tác về.
Sở Thu Bạch biết, mẹ đang cố ý để hai cha con có thể nói chuyện tử tế.
Sở Thu Bạch mới lấy bằng lái không lâu, y lái xe rất cẩn thận, đoạn đường bốn mươi phút, y lái mất hơn một tiếng mới đến nơi. Kỹ thuật lái xe non nớt của y khiến Sở Chấn Thiên không yên tâm, kiên quyết tự mình lái xe về.
Sở Thu Bạch ngoan ngoãn nhường ghế lái, ngồi vào ghế phụ.
- Y chưa bao giờ cố chấp trong những chuyện nhỏ nhặt, sự cứng đầu của y đều dành cho những việc trọng đại của cuộc đời.
Từ khi Sở Thu Bạch không nghe theo lời khuyên của gia đình học tài chính hoặc thương mại, mà cố chấp chọn học y, hai cha con đã rất lâu không nói chuyện tử tế.
Sở Chấn Thiên muốn hòa hoãn mối quan hệ cha con, chủ động hỏi y về cuộc sống và công việc ở bệnh viện. Sở Thu Bạch tựa trán vào cửa kính xe, trả lời qua loa, trong lòng đang nghĩ lát nữa nên bảo người giúp việc chuẩn bị món điểm tâm gì cho Sở Giang Lai.
Việc học của Sở Giang Lai rất nặng, dạo gần đây ít khi về nhà, khó khăn lắm mới về một lần, vừa mở miệng đã kêu đói với y. Giống như căn tin ở trường học chỉ để trưng bày, rời khỏi anh trai, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ no bụng.
Câu chuyện xoay quanh rồi lại quay về vấn đề cốt lõi, Sở Chấn Thiên dùng ngón trỏ gõ vào vô lăng, thở dài: "Nhà mình làm kinh doanh y tế, không có nghĩa là con phải làm lâm sàng, ba sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, công ty cũng phải có người tiếp quản."
Sở Thu Bạch cụp mắt, chăm chú nghiên cứu hình trăng khuyết màu hồng nhạt dưới móng tay cái, không nói gì. Y nghĩ: Hay là bảo nhà bếp làm bánh Basque, Sở Giang Lai thích ăn, lần trước cả một cái bánh em ấy còn ăn hết, cuối cùng no đến mức nằm vật ra sofa ợ lên ợ xuống.
Nghĩ đến dáng vẻ Sở Giang Lai cụp mắt cún con xoa bụng, Sở Thu Bạch khẽ mỉm cười.
Nụ cười của y khiến Sở Chấn Thiên đau đầu
- Đó là biểu hiện của sự không hợp tác.
Sở Chấn Thiên bực bội: "Con có nghe ba nói không đấy?"
"Không phải còn Giang Lai sao? Nó học thương mại mà." Sở Thu Bạch vẫn không rời trán khỏi cửa kính, thờ ơ nhìn lan can màu xanh lá cây trên đường cao tốc lùi nhanh trong mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!