Editor: Gấu Gầy
"Cô ta thế nào rồi?"
"Vẫn đang ngủ."
"Sao ngủ lâu vậy?"
"Phụ nữ mang thai bị kinh hãi sẽ yếu hơn một chút, tôi đã bảo bác sĩ kê một ít thuốc an thần mà sản phụ cũng có thể dùng, nếu không cô ta cứ ồn ào."
"Ừm, kết quả có chưa?"
"Chưa có, cô ta vẫn không chịu hợp tác, tranh thủ lúc cô ấy ngủ, chúng tôi vừa mới lấy được máu."."
"Khi nào có kết quả, lập tức báo cho tôi."
"Vâng, thưa bà. Cảnh sát bên đó—"
"Không cần lo lắng, chỉ cần xóa một vài hình ảnh camera giám sát thôi, chỉ là chuyện nhỏ. Nhanh chóng cho ra kết quả đi."
"Vâng, thưa bà."
...
Lâm Thiếu Hoa cùng ông chủ đi ra khỏi văn phòng của Cố Minh Lượng.
Lịch trình làm việc của bác sĩ ngoại khoa rất thất thường, một giờ rưỡi chiều, anh ta mới vừa ăn cơm. Một cốc sữa đậu nành với hai cái bánh bao hấp, trông giống bữa sáng hơn.
Sở Giang Lai dường như không ngủ ngon, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Trở lại xe, Lâm Thiếu Hoa quan sát sắc mặt hắn, hỏi: "Sở tổng, về công ty sao?"
Sở Giang Lai không nói gì, ánh mắt ngây dại rơi vào bàn tay đang đặt hờ trên khung cửa của mình.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Lâm Thiếu Hoa trên mu bàn tay của hắn có một vết máu sâu, giống như bị ai đó cào bằng móng tay, mới lành không lâu, trông rất đáng sợ trên làn da trắng phếu.
Thật ra, hôm đó ở bến Đường Thành, Lâm Thiếu Hoa đã phát hiện ra, trên má trái của Sở Giang Lai cũng có một vết bầm tím nhẹ và một vết thương rất nhỏ.
Giống như bị ai đó đánh.
Nhưng gần đây Sở Giang Lai rất ít khi ra khỏi nhà.
Nhớ lại lịch trình trong những ngày qua. Người dám động tay động chân với ông chủ trẻ tuổi lạnh lùng, cứng rắn, tàn nhẫn trong ngôi nhà an ninh nghiêm ngặt... Lâm Thiếu Hoa nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra ai.
Ông chủ của anh ta có một khuôn mặt đẹp sánh ngang với các thần tượng giải trí, nhưng không phải là loại hoa được nuôi trong nhà kính. Tuổi còn trẻ đã nắm giữ khối tài sản kếch xù khiến người ta phải trầm trồ, tất cả đều nhờ vào đầu óc xuất chúng và thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Lâm Thiếu Hoa đã từng chứng kiến Sở Giang Lai hai mươi tuổi, trong nháy mắt đã đánh cho tên côn đồ gây rối ở văn phòng chủ tịch vì thua lỗ chứng khoán chảy máu mũi.
Ngay cả khi đánh tay đôi, người bình thường có thể khiến hắn bị thương cũng không nhiều.
Lâm Thiếu Hoa cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến vài ngày trước, Sở Giang Lai đã từng bảo anh ta chuẩn bị một liều nhỏ thuốc an thần dạng uống, còn hỏi anh ta: "Cho vào thức ăn, có bị phát hiện ra không?"
Ngay sau đó, anh ta nhớ lại đêm hôm đó, Sở Thu Bạch đã đi ngủ lúc chín giờ hai mươi mấy phút.
Một khả năng nào đó giống như nắp chai kim loại phát sáng dưới ánh mặt trời chợt lóe lên trong đầu Lâm Thiếu Hoa, kỳ lạ đến mức chính anh ta cũng cảm thấy nực cười.
"Về nhà."
"Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!