Editor: Gấu Gầy
Giọng hắn rất lớn, ngữ khí hung dữ, biểu cảm là sự cuồng loạn mà Sở Thu Bạch chưa từng thấy. Nếu tên nhóc chó này không giả vờ ngây thơ, ngay từ đầu đã thể hiện sự điên cuồng này...
Có lẽ Sở Thu Bạch đã không thích hắn đến vậy... nhỉ.
Về điểm này, Sở Thu Bạch không thể tưởng tượng được, chỉ cảm thấy cho dù là vậy, y có lẽ cũng khó mà mặc kệ Sở Giang Lai. Có thể sẽ sớm đưa hắn đi khám bác sĩ, chữa trị cái đầu gỗ trông thì đẹp nhưng thực ra lại không bình thường chút nào kia.
Điện thoại của Sở Giang Lai vang lên không đúng lúc, hắn phớt lờ tiếng chuông ồn ào và tiếng rung vo vo, cúi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào mặt Sở Thu Bạch, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Đẹp trai thật sự là một lợi thế cực kỳ lớn. Bản chất nhìn mặt mà bắt hình dong của con người, vốn dĩ cũng là một loại nhược điểm.
Rõ ràng biết đối phương là một tên nhóc chó đầu óc không bình thường, nhưng đối mặt với một khuôn mặt như vậy, trong lòng Sở Thu Bạch vẫn khó mà chỉ có sự chán ghét thuần túy.
Tình cảm không phải là máy móc, không thể điều khiển chính xác, nói bật là bật nói tắt là tắt. Cơn giận và sự căm ghét dù có nhiều đến đâu cũng không thể xoá nhoà sự yêu thích. Giống như một bát canh cho quá nhiều muối nên muốn cứu vãn bằng cách cho thêm đường, cuối cùng vừa mặn vừa ngọt, trở thành một bát canh không thể nuốt nổi.
Sở Giang Lai lạnh lùng cúp máy, nhưng chỉ cách một giây, điện thoại lại reo lên. Hắn cực kỳ mất kiên nhẫn nhìn màn hình, vẻ mặt u ám nhấn nút nghe máy, giương mắt hung dữ trừng Sở Thu Bạch, đưa điện thoại lên tai.
"Chuyện gì?"
Tên nhóc chó này có thể thật sự bị đa nhân cách, vừa đỏ mắt hung dữ trừng y vừa nghe điện thoại, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và cứng rắn, không hề có chút nghẹn ngào hay dịu dàng.
Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, nói rất nhanh.
Thính giác của Sở Thu Bạch rất tốt, cho dù không bật loa ngoài, y vẫn có thể nghe thấy giọng nói gấp gáp phát ra từ điện thoại: "Càn Phương rốt cuộc là sao vậy?"
Sở Thu Bạch không biết đối phương là ai, nhưng hai chữ Càn Phương vẫn khiến y ngẩng đầu.
"Bây giờ tôi không tiện—"
"Tao cần một lời giải thích! Ngay lập tức! Nếu không tao sẽ tự mình đi nói chuyện với Sở Thu Bạch!"
Sở Giang Lai mất kiên nhẫn nhíu mày, hắn liếc nhìn Sở Thu Bạch, dường như không muốn thảo luận trước mặt y, do dự một giây, rồi chậm rãi đi ra ban công nghe máy.
"Càn Phương làm sao?"
"Đừng có giả ngu với tao!" Thẩm Mạn Văn ở đầu dây bên kia tức giận nói: "Mày biết tao quan tâm đến Càn Phương thế nào mà! Sao có thể dễ dàng nhường cho nó! Tao đã đợi hơn hai mươi năm, cuối cùng mới có cơ hội lấy lại!"
Bà đã lặn lội đường xa trở về nước, chính là để hỏi tội.
"Anh ấy muốn, nên tôi đã cho anh ấy. Có vấn đề gì không?"
"Vậy còn tao thì sao! Tao là mẹ của mày!"
"Thì sao?" Đối mặt với tiếng gầm gừ của người khác, cảm xúc của Sở Giang Lai rất ổn định, không hề dao động. Hắn thong thả dựa vào cửa kính ban công, bình tĩnh nói: "Thứ bà muốn anh ấy cũng tình cờ muốn, mà tôi thích anh ấy, không thích bà, đưa thứ bà muốn cho anh ấy, không có gì sai cả."
"Dòng thứ con bất hiếu! Lúc trước tao vất vả sinh ra mày, nuôi mày lớn như vậy, không phải để mày nhận giặc làm cha, liên kết với người khác để đối phó với tao! Càn Phương là tâm huyết cả đời của ba mày! Họ Sở đã khiến gia đình chúng ta tan cửa nát nhà! Sở Thu Bạch đã cho mày uống bùa mê thuốc lú gì vậy! Nó rốt cuộc có gì tốt! Mày bị điên rồi phải không!"
"Tôi thích bùa mê thuốc lú của anh ấy." Khóe môi Sở Giang Lai đột nhiên nhếch lên, hắn thích nghe người khác đánh giá ảnh hưởng của Sở Thu Bạch đối với mình, đột nhiên hiểu được tại sao lại có người muốn làm hôn quân.
Không biết tình cảm của những vị vua anh minh và hoàng hậu hiền đức như thế nào, nhưng Chu U Vương nhất định rất yêu Bao Tự, Trụ Vương cũng nhất định yêu Đát Kỷ đến chết đi sống lại.
Sở Giang Lai thích Thẩm Mạn Văn chỉ trích hắn ngu si vì Sở Thu Bạch, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, thích thú nheo lại: "Anh ấy thật sự rất tốt, mặc dù không giỏi nấu ăn, nhưng món canh mê hồn mà anh ấy nấu tôi rất thích ăn."
"Tao thấy mày bị điên rồi!" Thẩm Mạn Văn nổi trận lôi đình: "Dù nó có tốt đến đâu thì cũng đã có gia đình rồi! Hơn nữa, nếu nó thật sự đối xử tốt với mày như vậy, sao không thấy nó giao hết tài sản cho mày? Tao xem tin tức nói rằng, nó nhất quyết tranh giành Càn Phương với mày! Nhất quyết tranh giành tài sản với mày! Mày tỉnh táo lại cho tao! Chẳng lẽ mày còn mong đợi thằng anh không có quan hệ huyết thống đó nuôi mày cả đời sao?"
Tại sao không thể?
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Giang Lai lập tức biến mất, sắc mặt đột nhiên u ám: "Thẩm Mạn Văn, bà thật sự rất phiền. Nếu thích Càn Phương như vậy thì bà tự mình đi giành lấy đi. Nhưng mà nói trước, nếu bà dám xuất hiện trước mặt anh trai tôi, tôi sẽ đổ xi măng bịt kín bà và tên tình nhân nhỏ bé của bà rồi quăng xuống Thái Bình Dương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!