Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Sau khi ăn hết một đĩa thức ăn cho mèo, Tiểu Sở còn ngấu nghiến sáu con chim cút, khi nó đang ăn con thứ bảy, Sở Giang Lai đã lấy bát đồ ăn vặt của nó đi.

Cướp bát cơm của người ta như giết cha mẹ. Tiểu Sở nhảy dựng lên, tức giận cào ống quần hắn, hy vọng hắn lập tức đặt đồ ăn vặt xuống, giao thịt không ta giết!

Nhưng Sở Giang Lai lạnh lùng đá nó ra khỏi ống quần, còn mắng nó: "Mày là một con mèo, ăn hết phần của sáu người như anh Thu Bạch, mày là heo tinh đầu thai à?"

Tiểu Sở ấm ức kêu meo meo, thật sự không thể trách nó ăn nhiều, là Sở Thu Bạch ăn quá ít!

Sở Giang Lai lạnh lùng, lại đâm thêm một nhât vào Tiểu Sở đang nghiến răng nghiến lợi mài móng: "Mèo ú, đừng ăn nữa! Nhìn mày kìa, ú đến nỗi lông cũng nở ra!"

Tiểu Sở tức giận kêu "meo meo" mắng chửi, vừa mắng chửi vừa chạy theo vào phòng ăn, thấy Sở Thu Bạch đang ngồi trước bàn ăn, bước chân đang đuổi theo mắng chửi đột nhiên dừng lại, râu méo cong cong hơi rũ xuống.

Anh Thu Bạch ăn ít, không biết là do ai hại!

Lúc Tiểu Sở thức dậy vào buổi sáng, nó ngửi thấy mùi cặn bã rất nồng trên người Sở Thu Bạch. — Là mùi của chủ nhân nó.

Chỉ có loại mèo đực chưa trưởng thành nhất mới để lại mùi đánh dấu nồng nặc như vậy trên người bạn tình! Anh Thu Bạch ăn không ngon, có thể là vì sắp sinh mèo con.

Tiểu Sở từng lang thang bên ngoài bảy tháng, đã gặp rất nhiều mèo cái mang thai, sau khi bị mèo đực hành hạ, mấy ngày đầu có mèo con quả thật sẽ ăn không ngon.

Chủ nhân thật sự rất khốn nạn! Muốn anh Thu Bạch sinh con, còn chê nó ăn nhiều hơn anh Thu Bạch!

Nghĩ đến đây, Tiểu Sở tức giận kêu "meo" một tiếng, chửi thề một câu.

Tuy chủ nhân cho nó ăn cho nó ở, nhưng phải nói rằng, hắn thật sự là một con mèo ngu ngốc to xác, chậm chạp, đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

Cả buổi sáng, Sở Thu Bạch chỉ ăn một chút viền bánh mì. Sở Giang Lai rất bất mãn, vì vậy đã tịch thu đồ ăn vặt của Tiểu Sở trước mặt y, gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn: "Uống thêm nửa cốc sữa nữa, nếu không thì em sẽ để con mèo ú đó nhịn đói cùng anh."

Sở Thu Bạch bình thản ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hơi lạnh lùng, khiến Sở Giang Lai không dám tiếp tục làm càn, đành nhượng bộ: "Vậy ăn thêm năm quả việt quất nữa được không?"

"Tôi no rồi." Sở Thu Bạch dửng dưng nói.

Sở Giang Lai không dám ép y nữa, lẩm bẩm: "Anh có ăn cái gì đâu mà no? Một miếng bánh mì cũng chưa ăn hết."

"Mười giờ rưỡi rồi, cậu không cần đến công ty sao?" Giọng điệu của Sở Thu Bạch rất cứng nhắc, nhưng ít nhất không còn hoàn toàn phớt lờ hắn như hôm qua, nhíu mày hỏi Sở Giang Lai: "Hôm nay là thứ Ba, ai cho cậu nghỉ vậy?"

Người đứng đầu khiến cả tập đoàn khiếp sợ mặt mày ủ rũ, thành thạo làm bộ đáng thương với anh trai:  "Em không muốn đi làm."

Là một kẻ hai mặt lão luyện nhất, Sở Giang Lai cúi người, trả bát đồ ăn vặt cho Tiểu Sở, lặng lẽ kéo ghế đến bên cạnh Sở Thu Bạch, dịu dàng nói: "Cảm thấy ngày nào cũng bận rộn vô nghĩa, chẳng có hứng thú gì, em muốn ở nhà với anh, anh Thu Bạch."

Sở Thu Bạch dường như rất phản cảm việc hắn tiếp tục dùng cách gọi này, ánh mắt lại tối đi, cúi đầu, không nói gì nữa.

Sở Giang Lai liền tiếp tục dịu dàng ỉ oi: "Anh không muốn em ở bên anh sao? Trước đây không phải anh luôn cảm thấy em quá bận, hy vọng em dành nhiều thời gian hơn để ở bên anh sao?"

Sở Thu Bạch vẫn không nói gì, y vẫn đang tiêu hóa câu chuyện mà Sở Giang Lai vừa kể qua loa, nghĩ xem câu nào là thật, câu nào là giả.

Câu chuyện của Sở Giang Lai thật ra không được kể đầy đủ, hắn không muốn nhắc đến chuyện trước bảy tuổi, cũng không muốn phân tích quá nhiều suy nghĩ của mình đối với Thẩm Mạn Văn.

Trên thực tế, ngoài Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai không có suy nghĩ gì về người khác.

Trong mắt hắn, họ đều giống nhau.

Phương Càn, Sở Chấn Thiên, Thẩm Mạn Văn, Lâm Thiếu Hoa, người qua đường A, B, C, D đều không khác gì nhau, chỉ là những cá thể tự xưng là sinh vật bậc cao trên Trái đất, chủ yếu được cấu tạo từ carbohydrate, lipid, protein, nước và muối vô cơ.

Sở Giang Lai sẽ không vì mình đã từng ở trong bụng Thẩm Mạn Văn chín tháng mười ngày mà nảy sinh bất kỳ tình cảm vô ích nào với bà. Càng không vì cái gọi là huyết thống vô hình mà biến mình thành công cụ sắc bén, sai đâu đánh đó của cha mẹ.

Nhưng Sở Thu Bạch thì khác, y mềm lòng, dường như rất coi trọng huyết thống, coi trọng đến mức gần như mê tín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!