Editor: Gấu Gầy
Đêm nay, Sở Thu Bạch không ngủ được.
Sở Giang Lai để y lại một mình trong phòng, đóng cửa rồi đi ra ngoài.
3 giờ 28 phút sáng, hắn lại đẩy cửa vào, xách theo hộp dụng cụ, khóa chặt tất cả các cửa sổ, tháo tay nắm cửa sổ, cuối cùng để lại cho Sở Thu Bạch một con mèo đang ngủ say sưa.
Hắn sợ y tự tử. Vì vậy đã phong tỏa tất cả các lối thoát.
Nhưng Sở Giang Lai không hiểu, từ ngày chủ động hôn hắn, Sở Thu Bạch đã bị giam cầm, y đã không thể rời đi được nữa.
9 giờ 30 sáng, Tiểu Sở mơ màng tỉnh dậy, nhìn bóng lưng đang đứng bên giường, nghi hoặc kêu "meo" một tiếng.
Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sổ không nhúc nhích, nó đi tới, chủ động tìm kiếm hơi ấm và cái ôm, cọ lông vào bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc.
Sở Thu Bạch cúi đầu, đưa tay v**t v* lưng nó.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra mà không có dấu hiệu báo trước, nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ, Sở Giang Lai có thể đã đứng trước cửa cả đêm mà không rời đi.
"Chào buổi sáng, anh Thu Bạch."
Nghe hắn gọi như vậy, khuôn mặt xanh xao của Sở Thu Bạch tái đi, như bị bỏng, tay đang sờ mèo cứng ngắc rụt lại từ từ.
Cách gọi này đã từng có một sức mạnh kỳ diệu và mềm mại.
Cho dù Sở Thu Bạch đã âm thầm hạ quyết tâm như thế nào, đã nỗ lực ra sao. Chỉ cần Sở Giang Lai nắm lấy tay y, dịu dàng gọi một tiếng "anh Thu Bạch", thì bất kể có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu quyết tâm, đều sẽ tan biến ngay lập tức, hóa thành vô số tình cảm ấm áp.
Nhưng hôm nay, trong lòng Sở Thu Bạch trống rỗng, không cảm thấy ấm áp mà ngược lại có chút lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong phòng cao tới 27 độ, nhưng y lại kéo áo choàng ngủ chặt hơn, đôi mắt xám xịt chậm chạp ngước lên, chạm phải ánh mắt thẳng thắn của Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai có một khuôn mặt tuấn mỹ và một đôi mắt sáng ngời.
Nghe nói, đôi mắt cũng là cơ quan của tình yêu, chức năng chính của nó là liếc mắt đưa tình và mất ngủ.
Nghĩ lại, đúng là như vậy.
Sở Giang Lai hôm nay trông hơi khác so với bình thường, dường như không đủ bình tĩnh, trong mắt mang theo nhiều sự dò xét và không chắc chắn. Nhưng đôi mắt vẫn sáng.
Hắn thật sự rất thích hợp để liếc mắt đưa tình, còn Sở Thu Bạch có thể đảm nhận tất cả những đêm mất ngủ của hắn.
Y rất giỏi mất ngủ.
Giỏi mở to mắt, thức trắng từng đêm nông sâu, giỏi kiểm điểm bản thân và thành thật xem xét về sự ti tiện của mình trong những đêm khuya thanh vắng.
Sở Thu Bạch đã từng nghĩ rằng, trong lòng Sở Giang Lai có một nơi chỉ thuộc về y, luôn nắm giữ ánh sáng ban ngày. Đến hôm nay cuối cùng mới nhìn rõ, đó chỉ là sự dịu dàng ảo tưởng và lời nói dối xảo quyệt.
Từ nay về sau, mỗi khi màn đêm buông xuống, y sẽ không còn giữ được ban ngày trong góc tối nữa, chỉ có thể ngồi chờ trời sáng, từ bỏ việc tiếp tục mơ những giấc mơ viển vông, vô thức nghĩ đến những lời dối trá ngắn ngủi, sự lừa dối vĩnh cửu.
"Anh Thu Bạch, bữa sáng đã xong rồi." Sở Giang Lai ngồi xổm xuống, giọng nói dịu dàng một cách kỳ lạ.
Nhưng vẫn khiến Sở Thu Bạch run rẩy và cứng đờ một cách khó hiểu.
Tiểu Sở "meo meo" nhảy xuống giường, mềm mại cọ vào chân Sở Giang Lai, cọ cọ vài cái rồi đột nhiên nằm nghiêng xuống, bốn chân chổng lên trời, lộ ra cái bụng, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa khích lệ, như thể rất mong Sở Thu Bạch đến v**t v* cái bụng quý giá của nó.
Sở Giang Lai vẫn ngồi xổm, hắn cao hơn con mèo rất nhiều, nhưng ánh mắt lại rất gần gũi, nhìn Sở Thu Bạch một cách dịu dàng và nồng nhiệt, giống như cũng rất mong Sở Thu Bạch có thể đưa tay ra, v**t v* đầu hay mặt hắn.
Nhưng Sở Thu Bạch không làm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!