Editor: Gấu Gầy
10 giờ 47 phút tối, Sở Thu Bạch mở mắt ra, y không mơ, nhưng khi tỉnh dậy vẫn là một cơn ác mộng.
Giấc ngủ ngắn ngủi khiến đầu bớt đau hơn, cốc sữa yến mạch trên tủ đầu giường đã được dọn đi, máy tạo độ ẩm cách đó không xa phun ra làn sương trắng mờ ảo, trong phòng chỉ có tiếng động nhẹ của thiết bị điện đang hoạt động.
Y vừa mới ngồi dậy, cửa phòng đã mở ra.
Sở Thu Bạch mơ màng nhìn sang.
Sở Giang Lai đứng ở cửa, phía sau lộ ra một bóng dáng nhỏ bé, lông lá, đuôi rất dài. Không hiểu sao, nó khiến Sở Thu Bạch liên tưởng đến Bạch Trạch, đó là một loại yêu quái được ghi lại trong "Sơn Hải Kinh", thường xuyên phát ra tiếng cười quái dị, nghe nói người ăn thịt nó sẽ không gặp ác mộng.
Cục bông nhỏ uyển chuyển bước đến, dễ dàng nhảy lên giường, chủ động nũng nịu cọ đầu vào mu bàn tay và lòng bàn tay Sở Thu Bạch. Cảm giác ấm áp khiến trái tim tê dại của Sở Thu Bạch mềm đi một chút, y không muốn ăn thịt nó chút nào, thà gặp ác mộng còn hơn.
Sở Giang Lai đứng ngay cửa, nhìn sinh vật nhỏ bé bị hắn xách cổ đặt ở cửa phòng ngủ bước lên ga trải giường, chui vào lòng Sở Thu Bạch rồi ngồi xuống.
Trong bóng tối, khóe miệng Sở Thu Bạch dường như hơi động đậy, trên khuôn mặt xuất hiện biểu cảm gần giống với nụ cười nhất trong ngày hôm nay.
Đôi vai hơi thả lỏng vì thư giãn của y khiến Sở Giang Lai cảm thấy quyết định nhất thời cứu sinh vật nhỏ bé đầy máu me khỏi tay tên côn đồ dường như là một quyết định đúng đắn.
Sự thoải mái trên khuôn mặt Sở Thu Bạch chỉ duy trì được vài giây, tiếng chuông điện thoại của Sở Giang Lai khiến y lại trở nên gò bó. Tiểu Sở dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của y, người và mèo đều im lặng, nhìn chằm chằm vào y.
"Điện thoại của em đang reo." Giọng Sở Thu Bạch hơi khàn, mang theo vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc, khiến Sở Giang Lai rất muốn hôn y.
Nhưng điện thoại cứ reo mãi, rất phiền. Sở Giang Lai liếc nhìn màn hình rồi tắt máy.
"Sao lại thức rồi, không ngủ thêm chút nữa sao?" Hắn không bật đèn, tự nhiên đi tới, ngồi xuống mép giường.
Sở Thu Bạch co đầu gối lên để tránh sự đụng chạm của hắn, cúi đầu nói: "Ừm, ngủ đủ rồi." Rồi lại hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"
"Chưa đến mười một giờ." Sở Giang Lai đáp: "Anh mới ngủ được hơn ba tiếng."
"Không buồn ngủ lắm." Sở Thu Bạch nói.
Sở Giang Lai đưa tay sờ trán y, tự mình cười, nói: "Vẫn ổn, không sốt, ngoan lắm."
Hắn nhớ đến Tết năm đó, bọn họ đi nghỉ ở Bangkok, trong khách sạn không có bao cao su.
Sở Giang Lai lục tung cả phòng một hồi, không tìm thấy, lại không muốn lãng phí thời gian chờ người mang đến, nhất thời hơi cáu kỉnh. Sở Thu Bạch ngồi trên mép giường, khoác áo choàng tắm cười nhạo hắn, cười đến mức bị hắn bịt miệng. Những ngón tay thon dài cào loạn trên lưng hắn như đang đốt lửa, y khàn giọng nói bên tai hắn: "Sợ gì chứ, anh đâu có mang thai được."
Sở Giang Lai bị y quyến rũ đến mức huyết áp tăng cao, nhất thời càng thêm cáu kỉnh, dùng sức b*p m*ng y như một hình phạt: "Nhưng anh sẽ bị sốt."
May mà, tuy đã làm bậy cả đêm, nhưng Sở Thu Bạch hôm nay không bị sốt.
Tuy nhiên sắc mặt y rất kém, mím chặt môi, cúi đầu không muốn nhìn hắn.
Tim Sở Giang Lai như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng, định mở miệng nói gì đó, nhưng điện thoại lại reo lên.
Lần này là điện thoại của Sở Thu Bạch trong túi bên trái.
Nhạc chuông của Sở Thu Bạch thật ra hơi kỳ lạ, giai điệu nhẹ nhàng và thanh thản, lời bài hát là những câu kinh Phật như "A Di Đà Phật", người không quen biết, chỉ nghe nhạc chuông, có thể sẽ nghĩ y là một người già sùng đạo.
Sở Thu Bạch không nói gì, ánh mắt rơi vào túi hắn, như đang thúc giục hắn nghe máy.
Sở Giang Lai đành phải lấy điện thoại ra, liếc nhìn, người gọi đến tên "Trần Khoa", nhìn tên chắc là nam giới.
"Nghe máy không?"
Trên khuôn mặt Sở Thu Bạch lộ rõ vẻ hoảng hốt không thể che giấu, lắc đầu: "Không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!