Editor: Gấu Gầy
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiếu Hoa, trợ lý tổng giám đốc đáng tin cậy nhất của Sở Giang Lai, bước vào cửa căn hộ tầng 33, tòa D, khu đô thị ven sông Đường Thành.
Sở Giang Lai có rất nhiều bất động sản đều do Lâm Thiếu Hoa sắp xếp người chuyên trách quản lý, duy chỉ có căn hộ này, Sở Giang Lai gọi nó là nhà, rất ít khi cho người ngoài đặt chân đến.
Mục đích chuyến đi này của Lâm Thiếu Hoa là báo cáo tiến độ điều tra vụ mất tích của Văn Nhân.
Sở Giang Lai không cho phép anh ta bấm chuông cửa, vì vậy anh ta đã nhắn tin, kiên nhẫn đợi cùng bốn vệ sĩ thân cận trong sảnh thang máy rộng rãi.
So với Tần Hào, người làm việc cùng nhóm với Selena, Sở Giang Lai là một ông chủ nghiêm khắc nhưng không khó hầu hạ. Tần Hào thất thường, khó đoán, thường xuyên đưa ra nhiều yêu cầu cá nhân vô lý không liên quan đến công việc, khiến người ta đau đầu nhưng lại không thể không làm theo.
Selena đã từng bị ép phải xử lý sự đấu đá và tranh giành không hồi kết của ba người tình trong thời gian anh ta bận rộn với công việc.
Ngược lại, Sở Giang Lai luôn phân biệt rõ ràng giữa công việc và đời tư. Chuyện riêng khó giải quyết nhất mà Lâm Thiếu Hoa đã từng xử lý cho hắn, có lẽ chỉ là gọi hàng chục cuộc điện thoại mỗi ngày, thúc giục Sở Thu Bạch đang ở Kinh Thị nhanh chóng quay lại Giang Hỗ lấy đồ.
Nhưng Lâm Thiếu Hoa cho rằng, ông chủ của mình không thực sự muốn Sở Thu Bạch chuyển đi. Bởi vì hắn vừa thúc giục anh ta gọi điện thoại, vừa mua rất nhiều thiết bị vật lý trị liệu cột sống thắt lưng và cổ.
Nếu Lâm Thiếu Hoa nhớ không nhầm, Sở Giang Lai không gặp phải vấn đề này, chỉ có người anh trai bí ẩn của hắn, vì thường xuyên đứng bên bàn mổ nên cổ và lưng đã mắc bệnh nghề nghiệp.
Sự bí ẩn của Sở Thu Bạch đến từ thái độ khác thường của Sở Giang Lai đối với y.
Tất cả những người đã từng làm việc với Sở Giang Lai đều biết, hắn như một con sói đầu đàn không biết mệt mỏi, đầy tham vọng, ngày đêm chinh chiến mà không hề thấy khổ. Cảm xúc rất ít khi dao động, để đạt được mục đích, có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn. Còn Sở Thu Bạch chính là bàn tay kéo lấy dây xích của con sói đầu đàn.
Lâm Thiếu Hoa cho rằng, y có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể khiến cảm xúc của Sở Giang Lai trở nên mềm mại.
Thư ký và trợ lý của Sở Giang Lai đều biết, điện thoại của ông chủ luôn để chế độ rung trong giờ làm việc, không nghe máy cũng không thích bị làm phiền.
Trong suốt những năm qua, Lâm Thiếu Hoa chỉ thấy hắn ngắt cuộc họp vài lần, mỉm cười nghe điện thoại và trả lời tin nhắn. Mà những cuộc gọi và tin nhắn ít ỏi bị phân tâm xử lý đó, mỗi cuộc gọi đến đều hiển thị tên "Sở Thu Bạch".
Khác với nhiều cấp trên nói một đằng làm một nẻo, dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác, Sở Giang Lai luôn khắc khe với cấp dưới, còn với bản thân thì gần như khắc nghiệt. Tuy hắn lạnh lùng nhưng rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác, lại rất hào phóng. Vì vậy, mặc dù áp lực công việc bên cạnh hắn rất lớn, nhưng mức lương hậu hĩnh và sự tôn trọng vừa phải vẫn khiến những người muốn cống hiến hết mình cho hắn nhiều vô số kể.
Lâm Thiếu Hoa chỉ là một trong những người xuất sắc.
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, 9 giờ 23 phút tối. Đã mười phút trôi qua kể từ khi Sở Giang Lai trả lời anh ta: "Biết rồi".
Sở Giang Lai rất ít khi làm việc ở nhà, không bao giờ tiếp khách tại nhà riêng, nhưng Lâm Thiếu Hoa đã quen với việc chờ đợi, đứng ở cửa thêm ba phút nữa, cuối cùng cửa cũng mở.
Sở Giang Lai mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, đi dép lê, là dáng vẻ thoải mái mà Lâm Thiếu Hoa hiếm khi thấy.
Lâm Thiếu Hoa gật đầu với hắn, cung kính chào hỏi.
Sở Giang Lai liền nói: "Nhẹ nhàng thôi. Anh ấy vẫn đang ngủ."
Lâm Thiếu Hoa không biết "anh ấy" là ai, nhưng theo bản năng cho rằng đó là Sở Thu Bạch. Bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy Sở Giang Lai nói về người khác với giọng điệu dịu dàng như vậy.
Từ khi đi làm, Lâm Thiếu Hoa chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm, không khỏi hơi ghen tị với Sở Thu Bạch, người có thể ngủ ngon lành vào lúc 9 giờ 20 phút.
Căn hộ này là căn hộ thông tầng, nhưng diện tích rất lớn. Theo kiến thức của Lâm Thiếu Hoa, lúc này cho dù có người hát opera trong phòng khách, thì phòng ngủ cách âm tốt cũng khó mà nghe thấy tiếng động.
Nhưng Sở Giang Lai vẫn hơi gò bó, rón rén, điều này khiến Lâm Thiếu Hoa đi theo sau hắn cũng bắt đầu lén lút. Hai người như ăn trộm đi qua phòng khách, vào thư phòng.
Thư phòng của Sở Giang Lai cũng rất lớn, ước chừng hơn một trăm mét vuông, rất nhiều sách, đèn sáng trưng. Lâm Thiếu Hoa đi vào mà không nhìn ngang ngó dọc, nhưng vẫn liếc thấy bức ảnh chụp chung của Sở Giang Lai và Sở Thu Bạch trên giá sách.
Sở Thu Bạch trong ảnh cũng gần giống như bây giờ, nhưng tiều tụy hơn so với lần Lâm Thiếu Hoa gặp y ở Kinh Thị. Ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt tê liệt, so với Sở Giang Lai đang cười rạng rỡ, trông rất lạc lõng. Y cúi gằm mặt, sắc mặt xanh xao hốc hác, như một hồn ma phiêu dạt đến bên cạnh Sở Giang Lai và bị hắn ôm chặt.
"Trợ lý Lâm, có manh mối nào không?"
Lâm Thiếu Hoa hoàn hồn, nhanh chóng dời ánh mắt thất lễ khỏi bức ảnh cũ, cúi đầu báo cáo một cách trung thực: "Có chút tiến triển, nhưng vẫn chưa tìm thấy người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!