Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch mơ một giấc mơ rời rạc, có tốt có xấu, nửa đầu toàn những điều tốt đẹp thì y không nhớ, chỉ nhớ rõ điều xấu.
Hình ảnh trong giấc mơ nhảy vọt một cách hỗn loạn, như những slide được chuyển đổi nhanh chóng dưới máy chiếu kiểu cũ. Câu chuyện hay đã kết thúc, cảnh vật ngay lập tức chuyển từ không gian ngoài trời đầy nắng sang một căn phòng tối tăm ngột ngạt.
Sở Thu Bạch cũng từ nhân vật chính biến thành người quan sát, mơ hồ đứng giữa căn phòng tối đó.
Y có một dự cảm chẳng lành về những chuyện sắp xảy ra. Nhưng toàn thân mệt mỏi rã rời, hai chân như bị đổ chì. Sức nặng ngàn cân đè xuống khiến y chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lún sâu trong vũng bùn, buộc phải đón nhận cơn bão tố mà y đã lường trước.
Do dự cũng vô ích, vì đã không thể chạy trốn.
Đột nhiên, một tiếng r*n r* trầm thấp ẩm ướt và nặng nề xé toạc sự im lặng, như con dao đâm vào bụng cá, b*n r* máu nóng. Sở Thu Bạch lập tức nhắm chặt mắt, bịt tai lại, nhưng vẫn không thể ngăn được những hình ảnh không thể chịu đựng nổi hiện ra trước mắt. Tiếng r*n r* yếu ớt như ngòi nổ được châm lửa, những hình ảnh hoang dâm nổ tung trong đầu như pháo hoa.
Khi hôn, sự tuyệt vọng bị đẩy vào cổ họng đang co giật dọc theo lưỡi.
Y không thể xác định những điều đó có thực sự xảy ra hay không, nhưng cảm giác đau đớn đến mức gần như nghẹt thở là thật.
Có người nói "Đừng chạy, anh sẽ thích."
Giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ điệu lại rất cao, nghe rất quái dị.
Hình ảnh thay đổi, Sở Thu Bạch đang đứng yên đột nhiên từ người đứng xem sợ hãi trở thành người trải nghiệm bất hạnh.
Cánh cửa phía sau "kẽo kẹt" mở ra.
Tiếng bước chân dính dớp, nặng nề, từng bước tiến lại gần.
Tiếng cười trầm thấp méo mó như một phát súng nổ trong hư không.
Sở Thu Bạch bị trúng đạn toàn thân nóng ran, tay chân bủn rủn, loạng choạng đứng không vững.
Y cố gắng hiểu tình hình trước mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm một khuôn mặt quen thuộc có thể khiến y an tâm phần nào, nhưng thất bại.
Kẻ xâm lược cao lớn đứng cách đó không xa từng bước tiến về phía y, trong bóng tối dần dần lộ ra một khuôn mặt đeo mặt nạ.
"Cậu đến làm gì!"
"Em đến... thăm anh!"
Ảo giác do não bộ tạo ra khiến người ta vô cùng đau khổ.
"Đừng—" Tầm nhìn của Sở Thu Bạch dần dần mờ đi vì cơn sốt cao do sợ hãi, y phải dựa vào tường từ từ trượt xuống, giọng nói yếu ớt gần như r*n r*.
Tiếp theo, một loạt câu hỏi chế nhạo đầy ám chỉ hòa quyện trong ngữ điệu kỳ quặc, phát ra từ sau lớp mặt nạ: "Đừng cái gì? Không phải anh bảo em đến sao? Lúc tuyệt vọng nhất, anh cũng gọi tên em, không phải anh thích em sao? Không phải anh cầu xin em đến cứu anh sao? Sao bây giờ lại không cần nữa?"
Sở Thu Bạch căm ghét bản thân vì đã hiểu ngay lập tức, gò má hơi ửng đỏ đột nhiên đỏ bừng, rồi tái nhợt.
Tên b**n th** xấu xa đeo mặt nạ đến gần, dùng đầu ngón tay mềm mại v**t v* xương hàm y như thường lệ, nâng cằm y dụ dỗ: "Đừng giả vờ nữa, muốn thì cứ nhận đi."
Sở Thu Bạch trong mơ quá ngu xuẩn, quá mất lý trí, nên mới đột nhiên lao về phía người đó, dùng hết sức để xé mặt nạ trên mặt đối phương, xé bỏ lớp ngụy trang, cũng xé nát lớp thể diện cuối cùng của chính mình.
Sở Thu Bạch đã từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì kẻ bạo hành trong giấc mơ không có mặt hay tên. Y không biết đối phương là ai, cũng không biết đối phương trông thế nào, điều này ít nhiều khiến y có chút khuây khỏa trong nỗi bi thảm tột cùng.
Bởi vì, một khi đã nhìn thấy mặt đối phương, nỗi sợ hãi sẽ có hình hài cụ thể. Còn nếu người đó không có khuôn mặt, chỉ là một thế lực tà ác vô danh, hoặc tồn tại như định mệnh, thì mọi sự sỉ nhục sẽ dễ dàng chịu đựng hơn.
Nhưng Sở Thu Bạch đã tự tay chấm dứt sự may mắn này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!