Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Mọi người đều nói Sở Thu Bạch anh tuấn, điềm đạm, ổn định, lạnh lùng đến mức dường như không có người phàm nào có thể đến gần trái tim y.
Chỉ có Sở Giang Lai biết, anh trai của hắn chỉ có vẻ ngoài kiên cường, bên trong lại rất mềm yếu và dễ tổn thương.
Y chỉ trông có vẻ hung dữ, giống như một chú mèo Maine to lớn, bề ngoài kiêu ngạo và hung dữ, nhưng lại có trái tim mềm yếu đến mức không thể tưởng tượng nổi, là một gã khổng lồ dịu dàng.
Các y tá trong khoa thường bàn tán, tuy trưởng khoa Sở không hay mắng người, nhưng các bác sĩ luân phiên mới đến chỉ cần bị y liếc một cái là phải khóc thầm.
Có người đột nhiên nảy ra ý tưởng hỏi: "Mọi người nói xem, trưởng khoa Sở đã từng khóc chưa? Vì lý do gì mà khóc?"
Y tá khoa sản liền cười nói đùa: "Lúc y tá đỡ đẻ bế trưởng khoa Sở ra, anh ấy vẫn rất bình tĩnh. Chậc, chỉ là sinh ra thôi mà, khóc cái gì? Sống trên đời phải bình tĩnh đối mặt, mỉm cười nhìn phong ba bão táp! Không thì sao lại gọi anh ấy là Bồ Tát sống?"
Lời vừa nói ra, các cô gái trong khoa đều cười nghiêng ngả.
Nhưng chỉ có Sở Giang Lai biết, tuyến lệ của Sở Thu Bạch đặc biệt phát triển, vui cũng khóc, đau cũng khóc.
Sở Giang Lai thích nhìn y vùi mặt vào gối, vừa gọi tên Sở Giang Lai vừa rơi nước mắt, cũng thích nhìn y cố gắng kìm nén, mắt đỏ hoe nói: "Không đau lắm."
Nhưng những giọt nước mắt đó chỉ được phép rơi trên giường của Sở Giang Lai, rơi giữa hai chiếc gối của họ.
Trước đó Sở Giang Lai không muốn thật sự chọc giận Sở Thu Bạch, vì vậy hắn rất khó chịu, không ngừng tự thuyết phục bản thân kìm nén ý định nhốt y lại, để y một mình trở về Kinh Thị.
Nhưng hắn không ngờ, Sở Thu Bạch làm việc giống như không cần mạng, công việc hai điểm một đường* cũng có thể khiến y đổ bệnh.
*Hai điểm một đường: từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, lặp đi lặp lại.
Sở Thu Bạch sẽ không bao giờ biết, vào khoảnh khắc biết y vào phòng cấp cứu, Sở Giang Lai lo lắng đến mức nào. Hắn sốt ruột đến muốn lập tức đến đón y, rồi cứ thế nhốt y lại mãi mãi.
Đương nhiên, Sở Thu Bạch cũng chưa từng nghĩ đến, khi sự thật bị phơi bày, người hoảng loạn nhất lại chính là mình.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Sở Giang Lai đã quen ngoan ngoãn trước mặt y, đối với hắn, Sở Thu Bạch không thể có thêm suy đoán ác ý nào nữa.
Khi bị ấn xuống giường một cách thô bạo, nghe những lời trêu chọc vô lý, Sở Thu Bạch như rơi vào giấc mơ, nói là sợ hãi, chi bằng nói là tê liệt thì chính xác hơn.
Sở Giang Lai cúi đầu nhìn hốc mắt và gò má đỏ ửng của y. Nghĩ đến sự từ chối và khó hiểu của y trong mấy tháng qua.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người ập đến mà không có dấu hiệu báo trước. Khoảng thời gian đó, Sở Giang Lai bị đám sâu bọ quấy rầy không yên, vốn định đến New York trước, đợi qua đợt này rồi quay lại dỗ dành Sở Thu Bạch đang không vui. Nhưng không ngờ, hắn lại nhận được tin nhắn chia tay dứt khoát và tin tức kết hôn của Sở Thu Bạch.
Ban đầu, Sở Giang Lai tưởng rằng Sở Thu Bạch đề nghị chia tay là vì phát hiện ra hắn liên tục hẹn hò với những cô gái khác ở Bắc Mỹ, nhưng rất nhanh hắn nhận ra dường như không hoàn toàn là vì lý do này.
Thái độ dứt khoát của Sở Thu Bạch cũng từng khiến Sở Giang Lai nghi ngờ, liệu y có biết được điều gì không. Nhưng ánh mắt mà anh Thu Bạch ngốc nghếch nhìn hắn vẫn dịu dàng và ấm áp như trước, cũng không bài xích sự tiếp xúc thân thể cố ý của hắn, nên Sở Giang Lai đã bác bỏ khả năng đáng sợ này.
Cho đến nay, Sở Giang Lai cũng không cảm thấy mình đã làm sai. Phật nói, mọi việc đều có nhân quả, hắn chỉ là tự gieo nhân để gặt hái quả mà mình muốn.
Bồ Tát sợ nhân, phàm nhân sợ quả. Còn Sở Giang Lai không sợ gì cả, vì vậy hắn thuận theo tự nhiên, chủ động tạo ra một mối nhân duyên, điều này vốn không có gì sai.
Câu hỏi của Sở Thu Bạch đã cho hắn câu trả lời cho sự xa cách trước đó, Sở Giang Lai chỉ hoảng loạn trong giây lát, trong lòng lại trở nên bình tĩnh như trút được gánh nặng.
Hắn tin chắc rằng mọi chuyện sẽ không tệ hơn hiện tại, Sở Thu Bạch chia tay với hắn vì biết sự thật, rồi giận dỗi cưới người khác... Tình hình rất tệ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc y thật sự yêu người khác.
Ánh đèn mờ ảo, đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng như những mảnh vàng vụn.
Trong đôi mắt long lanh của Sở Thu Bạch phản chiếu hai tia sáng, sáng đến mức lại trở nên u ám.
Y có lẽ không biết bây giờ mình trông hấp dẫn đến mức nào, biểu cảm ngây ngốc khiến Sở Giang Lai cảm thấy khát, cảm thấy đói, cảm thấy nếu không có anh Thu Bạch thì hắn sẽ mãi mãi không no.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!