Editor: Gấu Gầy
Mười giờ hơn, Sở Giang Lai bị đuổi khéo lần thứ hai đã lấy lý do "đột nhiên đau ngực đến mức không thể xuống lầu" để ở lỳ trong nhà Sở Thu Bạch không chịu đi.
Là bác sĩ, Sở Thu Bạch bán tín bán nghi kiểm tra cho hắn.
Sở Giang Lai ngoan ngoãn nằm ngửa trên ghế sofa, nhíu chặt mày, ra vẻ đáng thương như sắp chết đến nơi.
"Chỗ này đau à?"
"Đau."
"Chỗ này thì sao?"
"Cũng đau."
"Vậy còn chỗ này?"
"Đau đau đau!"
"Là kiểu đau như bị xé rách, lan ra sau lưng đúng không?"
"Ờ, nghe anh nói vậy thì đúng là lưng em cũng rất đau. Đúng là kiểu lan ra sau lưng!"
"Ồ." Sở Thu Bạch đứng dậy: "Bóc tách động mạch chủ, không cứu được đâu, chờ chết đi."
Bệnh nhân giả này rõ ràng giây trước còn mặt mày hồng hào nằm lì trên ghế sofa nhà y xem gameshow hài nhảm nhí, vậy mà sau khi nghe thấy y đuổi khéo thì lập tức đau đến mức nằm vật ra.
Huyết áp, nhịp tim đều bình thường, nhưng lại biểu hiện một cách khoa trương nói vùng trước tim, vùng xương bả vai đau dữ dội, còn lan ra sau lưng.
Sở Thu Bạch cứ thế đứng nhìn hắn diễn, sắc mặt lạnh xuống còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài.
Sở Giang Lai làm loạn nửa ngày đáng thương bò dậy, thanh niên cao một mét tám mươi mấy ôm gối cuộn tròn trên ghế sofa không chịu nhúc nhích: "Có thể nể tình em sắp chết, cho em ở nhờ một đêm được không?"
"Không được."
"Ài, tại sao?"
"Căn nhà này anh mới mua được hai tháng, em chết ở đây thì sẽ thành nhà ma, giá nhà sẽ giảm."
"Vậy em bù tiền chênh lệch cho anh, được không?"
"Không được." Sở Thu Bạch ném áo khoác cho hắn, rất kiên quyết đuổi khách lần thứ ba: "Bây giờ, đi ngay."
Bị người anh trai yêu quý nhất vô tình lật khỏi ghế sofa, "bạo quân giới kinh doanh" Sở Giang Lai đáng thương ôm áo khoác, vừa bị đẩy vừa liên tục quay đầu lại cầu xin: "Có thể nể tình em sắp chết ----"
"Sở Giang Lai!" Sở Thu Bạch đã hết kiên nhẫn nghiêm giọng: "Đừng nói những lời này nữa! Bộ em không thấy xui xẻo à?"
"Không phải anh nói trước sao?" Thanh niên lầm bầm phản đối, không dám nói quá to vì sợ chọc giận người anh trai đang khó chịu.
Sự đáng yêu và nhõng nhẽo như thường lệ của hắn khiến quyết tâm cứng rắn mà Sở Thu Bạch mất ba tháng mới tích lũy được dần dần sụp đổ, nhưng y vẫn giả vờ ra vẻ lạnh lùng không sợ súng đạn.
Sau khi Sở Giang Lai nói "Vậy nếu em ngoan ngoãn cút đi, anh có thể tiễn em xuống thang máy không?", y kiên quyết nói "Không".
"Nhưng ngày mai em phải đi công tác ở Tân Thành, tháng sau mới về. Anh thật sự không tiễn em sao?"
"Thứ Năm tuần sau anh kết hôn, em đi công tác đúng lúc đấy."
Nụ cười trên mặt Sở Giang Lai cứng lại: "Không thể hủy bỏ được sao? Dù sao cũng sẽ ly hôn mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!