Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch hất tay Sở Giang Lai ra, tựa vào lưng ghế đứng thẳng, thở hổn hển, sắc mặt u ám nhìn về phía hắn.
Sở Giang Lai thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt chằm chằm vào y, như đang phán đoán y đã biết được bao nhiêu. — Bề ngoài, căn hộ này hoàn toàn không có phòng chiếu phim.
"Với đầu óc của em, chắc có thể nghĩ ra hàng ngàn cách giải thích nhỉ?" Sở Thu Bạch thở hổn hển, không biết tại sao mình lại mệt mỏi như vậy, sự tiêu hao cảm xúc quá mức khiến y kiệt sức, gần như không thể đứng vững nếu không có điểm tựa. Y đột nhiên cảm thấy rất khát nước, cổ họng khô đến mức như bốc khói, nuốt nước bọt rồi mới khàn giọng nói: "Nhưng những lời dối trá đó, anh sẽ không tin dù chỉ một dấu chấm câu."
Nhìn Sở Thu Bạch đang cố gắng chống đỡ nhưng vẫn lảo đảo, trong lòng Sở Giang Lai dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Trong truyện cổ tích, có một vị vua vì quá yêu quý con chim quý của mình, sợ nó bay mất nên đã cắt cánh, nắm chặt trong tay. Nhưng vị vua lại thường xuyên mất ngủ, luôn lo lắng bất an, sợ nắm quá chặt sẽ làm nó chết ngạt.
Sở Giang Lai cảm thấy mình chính là vị vua ngu xuẩn đó.
Nhưng Sở Thu Bạch không chỉ là con chim quý mà hắn yêu thích. Bởi vì dù là vị vua ngu nhất, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép món đồ chơi mua vui mổ vào ngón tay mình, nhưng Sở Giang Lai lại thích thú với những vết cào mất kiểm soát của Sở Thu Bạch khi y vui vẻ, cũng sẵn sàng chịu đựng những cú đấm đá dữ dội của y khi y tức giận.
Chỉ cần Sở Thu Bạch chịu ở bên cạnh hắn, Sở Giang Lai sẽ không cảm thấy tức giận tức nào.
Nhưng Sở Thu Bạch không muốn. Y tự ý mở cánh cửa cất giấu bí mật, sau khi nhìn thấy sự tồi tệ và mục nát dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng của Sở Giang Lai, lại tự ý quyết định, kiên quyết vứt bỏ hắn.
Y chia tay với Sở Giang Lai, rời khỏi Giang Hỗ, còn kết hôn với người phụ nữ khác. Rõ ràng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên Sở Giang Lai, nhưng đột nhiên lại trở mặt.
Việc nuốt lời bỏ rơi Sở Giang Lai, rõ ràng là lỗi của Sở Thu Bạch. Nhưng Sở Giang Lai có thể tha thứ, có thể rộng lượng không so đo, và vẫn sẽ đối xử tốt với y như trước.
Bởi vì, đó là Sở Thu Bạch duy nhất trên thế giới, người khiến Sở Giang Lai có trái tim sắt đá cảm thấy thỉnh thoảng mềm lòng cũng không sao.
"Không tin cũng không sao." Sở Giang Lai nói, "Chỉ cần ở bên cạnh em là được." Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt nóng bừng của Sở Thu Bạch, nói: "Anh bị sốt rồi. Em đưa anh về phòng nghỉ ngơi."
"Đừng chạm vào tôi!"
Bàn tay đưa ra bị hất mạnh, mu bàn tay trắng trẻo bị móng tay cào xước, rỉ ra những giọt máu đỏ tươi. Sở Giang Lai rụt tay lại, đưa lên môi, l**m nhẹ. Ánh mắt dịu dàng và nóng bỏng, như đang nhìn một con mèo nhỏ vô tình cào trúng chủ nhân.
Hắn nhìn người anh trai đang đứng không vững trước mặt mình, nhìn đôi má ửng đỏ vì bệnh tật và đôi môi mềm mại đang mấp máy thốt ra những lời từ chối.
"Sở Giang Lai! Làm sai thì phải xin lỗi và sửa sai, chứ không phải tiếp tục lừa dối. Lời dối trá không thể nói mãi được, tôi hỏi em lần nữa, Văn Nhân đang ở đâu!"
Sở Giang Lai rất ghét việc nghe thấy tên người phụ nữ đó từ miệng Sở Thu Bạch, lông mày hơi nhíu lại: "Em không biết." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu thật sự là em bắt cóc cô ta, anh sẽ vì người phụ nữ đó mà đại nghĩa diệt thân, đi báo cảnh sát sao?"
Sở Thu Bạch lập tức im lặng, không nói gì, từ chối trả lời bất kỳ giả thiết nào của hắn, chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên quá nhanh, Sở Thu Bạch cảm thấy nóng, trán và chóp mũi đều đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng, trong sự yếu ớt lại mang theo một loại khát khao kỳ lạ.
Sở Giang Lai lấy điện thoại ra khỏi túi, nhập số 110 trước mặt y, rồi nhét vào tay y, nói: "Gọi đi, bảo cảnh sát đến tìm em, em sẽ ở đây chờ, không đi đâu cả."
Ngón tay Sở Thu Bạch co giật, hất điện thoại ra như bị bỏng, tức giận mắng hắn: "Em có thể bình thường một chút không!"
Sở Giang Lai mỉm cười: "Anh rõ ràng biết, em không bình thường." Hắn đột nhiên tiến lại gần, hơi thở gần trong gang tấc khiến Sở Thu Bạch đang đứng cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, bất giác giật mình, không tự chủ lùi lại.
"Nếu em bình thường thì đã không lên giường với anh rồi."
Rõ ràng có một khuôn mặt đẹp vô hại, nhưng lại luôn nói ra những lời khiến người ta nghẹt thở.
Sở Thu Bạch cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ máu trong người như sôi lên. Y đứng hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, buông tay khỏi lưng ghế, lạnh lùng nói: "Muộn rồi, tôi về trước đây."
Sở Giang Lai đứng đối diện mỉm cười dịu dàng với y, hoàn toàn không có ý định ngăn cản, thậm chí còn nghiêng người, ân cần nhường đường cho y.
Đầu óc Sở Thu Bạch nóng bừng, hoàn toàn không thể suy nghĩ tiếp. Tay chân y bủn rủn, đi về phía cửa mà không hề nghi ngờ, vừa mới đi được hai bước, bước chân liền chậm lại. Y thật sự bị sốt cao, trước mắt lúc đen lúc trắng, ánh đèn dần dần mờ đi, thế giới bị một lớp ánh sáng bảy màu mông lung và rực rỡ bao phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!