Chương 38: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Chú hề tóc vàng xù đập mạnh vào má Sở Giang Lai rồi rơi xuống đất, lò xo có độ đàn hồi tốt khiến nó nảy lên rất cao, liên tục lên xuống hai lần, cuối cùng mới lăn đến dưới bàn ăn. Cái mũi đỏ to của chú hề nghiêng nghiêng dựa vào gạch, trông vừa kỳ quái vừa buồn cười.

Sở Giang Lai đứng ngây người, mặt nóng ran. Hắn chưa bao giờ thấy Sở Thu Bạch nổi giận như vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn lạnh lùng và xa lạ.

Chú hề là một cặp, tổng cộng có hai con, một con đã được tặng đi vào ngày cưới của Sở Thu Bạch, con còn lại Sở Giang Lai vẫn chưa vứt bỏ.

Sở Thu Bạch không biết làm việc nhà, khả năng tự chăm sóc bản thân gần như bằng không. Trước đây khi trực đêm cấp cứu, y luôn vội vàng, ăn mặc lôi thôi chui ra khỏi chăn của Sở Giang Lai, ngay cả tất cũng do Sở Giang Lai giúp y mang vào.

Y bận rộn ở bệnh viện đến mức không có thời gian ăn cơm, về tới nhà thì lại không động tay vào việc gì, ngay cả nước cũng không tự rót lấy một cốc.

Sở Giang Lai đã cất con rối chú hề vào trong hộp ở ngăn dưới cùng của tủ chén bát, nếu không phải Sở Dung lục lọi lung tung, Sở Thu Bạch cả đời cũng sẽ không có cơ hội mở cửa tủ đó.

Mấy ngày nay, Giang Hỗ đột ngột giảm nhiệt độ, vào cuối thu ẩm ướt này, nhiệt độ ban đêm còn lạnh hơn cả Kinh Thị ở phía bắc.

Sở Thu Bạch đứng trên ban công, mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào, biểu cảm lạnh lùng và mơ hồ, trông như đã bị đông cứng.

Sở Giang Lai tăng nhiệt độ của hệ thống sưởi sàn và điều hòa, pha trà sâm. Sợ Sở Thu Bạch lạnh, còn đặc biệt lôi cái túi sưởi ở đầu giường ra.

Vì công việc thường xuyên đảo lộn ngày đêm, Sở Thu Bạch hơi thiếu khí huyết, cứ đến mùa thu đông là tay chân lạnh cóng. Trà dưỡng sinh là do bác sĩ gia đình chỉ định kê đơn, còn túi sưởi điện là do y và Sở Giang Lai cùng mua khi đi dạo phố từ rất lâu trước đó.

Sở Giang Lai đứng ở cửa ban công, ánh mắt từ tấm lưng thẳng tắp của Sở Thu Bạch chuyển sang eo thon gầy của y. Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của y.

Nhìn từ góc độ này, sống mũi của Sở Thu Bạch rất cao. Khác với vẻ ngoài hơi thanh tú của Sở Giang Lai, đường nét từ sống mũi đến chóp mũi của y dốc đến mức gần như thẳng thừng, lông mi rất dài, nhưng ánh mắt lại nhạt nhòa, khi mím môi không cười thì rất xa cách.

Khí chất lạnh nhạt như vậy, thật sự rất dễ khiến người ta say mê.

Nhưng Sở Giang Lai không thể chịu đựng được việc Sở Thu Bạch cũng lạnh lùng xa cách với mình như vậy, vì vậy hắn gõ cửa kính ban công, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, vào đi, chúng ta nói chuyện."

Sở Thu Bạch cử động, như một con rối tinh xảo trong tủ kính bị chạm vào công tắc nào đó, cứng nhắc quay người đi vào, vẻ mặt lạnh lùng dần dần tan chảy trong hơi ấm của căn phòng, nét mặt y trở nên hơi buồn bã. Không hiểu sao, ngay cả Sở Giang Lai cũng cảm thấy đau lòng.

Ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn ăn, cả hai đều im lặng.

Má trái của Sở Giang Lai bị lò xo của chú hề làm xước, đỏ ửng lên một mảng lớn.

Sở Thu Bạch cúi đầu không nhìn hắn, tim đập nặng nề và chậm chạp, ngực trái hình như hơi đau, nhưng lại hình như không phải. Y vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng có đủ can đảm để hỏi thẳng, vì Sở Thu Bạch vốn là người nói chuyện thẳng thắn, không hề vòng vo tam quốc, cũng ghét sự quanh co. Nhưng Sở Giang Lai giống như một lỗi chết người trong chương trình máy tính, hắn khiến tất cả chương trình của Sở Thu Bạch bị sập, hệ thống báo động đèn đỏ, tất cả những gì y đã chuẩn bị đều trở nên chậm chạp và tắc nghẽn.

Ngồi trong phòng khách quen thuộc, nhìn khuôn mặt Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch đau buồn nhận ra rằng nói thẳng không phải là một chuyện dễ dàng, so với việc nói thẳng, y dường như giỏi im lặng hơn.

Nhưng Sở Giang Lai, người được đồn đại là bận rộn đến mức không có thời gian ngủ, dường như rất kiên nhẫn, cứ ngồi im lặng đối diện, hào phóng lãng phí thời gian quý báu nhất cùng y.

Đứng trên ban công trong bộ quần áo mỏng manh gần hai mươi phút, Sở Thu Bạch đã lạnh cóng từ lâu, khuôn mặt cúi gằm hơi tái nhợt, môi hơi tím tái.

Sở Giang Lai đẩy cốc trà sâm đang bốc khói nghi ngút đến trước mặt y, tự nhiên quy kết sự im lặng của Chu Thu Bạch là do thời tiết xấu bên ngoài: "Uống chút trà đi, trông anh có vẻ lạnh lắm rồi."

Sở Thu Bạch bưng cốc trà lên, uống một ngụm.

Trà nóng vào miệng, mang theo vị đắng đặc trưng của nhân sâm rơi trên đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng đến dạ dày, lại dấy lên một chút ngọt ngào mà ngày thường không có. Sở Thu Bạch không thích vị nhân sâm, nhưng phải thừa nhận rằng, lúc này, độ nóng của trà thật sự khiến y dễ chịu hơn rất nhiều, vì vậy không nhịn được uống thêm vài ngụm nữa.

Sở Giang Lai nhìn y uống trà, lại đưa túi sưởi vừa cắm sạc dự phòng cho y.

Sở Thu Bạch do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.

"Có ấm hơn chút nào không?" Sở Giang Lai nhẹ nhàng hỏi.

Trên mặt hắn vẫn còn vết thương, nhưng không hề nhắc đến chú hề, cũng không hỏi Sở Thu Bạch tại sao lại không vui, như thể đã quyết định không so đo hành động bạo lực bất ngờ của Sở Thu Bạch, muốn cho những chuyện khó chịu vừa rồi hoàn toàn qua đi.

Sở Thu Bạch cầm túi sưởi đang dần ấm lên, cảm thấy mình như người duy nhất trên thế giới này cần phải đi đường đêm, cẩn thận nắm chặt que diêm cuối cùng không chịu buông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!