Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Khi Sở Thu Bạch về đến nhà, đã mười giờ tối.

Đèn ở hành lang vẫn sáng, một đôi giày cao gót nữ được đặt ngay ngắn trên giá để giày ở cửa. Sở Thu Bạch nhận ra đó là thương hiệu yêu thích của Sở Dung. Vào nhà nhìn, quả nhiên Sở Dung đang ngồi trên ghế sofa nhà y, chăm chú xem phim tình cảm, khoai tây chiên bên trái, khăn giấy bên phải. Quay đầu thấy y, cô vừa xoa khóe mắt đỏ hoe vừa nói: "Cãi nhau với bạn thân, đến nhà con ở nhờ một đêm, chữa lành tâm hồn một chút."

Đèn trong phòng khách không bật, đèn nền của tường tivi và màn hình tivi phát ra ánh sáng mờ ảo.

Sở Thu Bạch cởi áo khoác ra, đứng bên ghế sofa nhìn màn hình.

Sở Dung đang xem một bộ phim bi kịch kinh điển "Lừa Dối", kể về một mối tình ngược luyến bắt đầu bằng sự dối lừa. Nam chính tưởng nữ chính là con gái của kẻ thù, nhân cơ hội tiếp cận, theo đuổi cô trong một bữa tiệc, sau khi nữ chính dần dần xiêu lòng, rơi vào bẫy tình yêu do anh ta giăng ra, anh ta lại quyết tâm bỏ rơi cô.

Sau đó, nữ chính phát hiện mình mang thai con của nam chính, kiên quyết sinh đứa bé ra, nhưng đáng tiếc là thai chết lưu. Trong những ngày sau đó, nam chính dần dần nhận ra mình không thể quên được nữ chính, nhưng vì thù hận mà không thể đối mặt với tình cảm của mình. Kế tiếp, trong lễ cưới của nữ chính, nam chính biết được cô không phải là con ruột của ba cô.

Gần đến cuối phim, nam chính cuối cùng quyết định từ bỏ tất cả để đến với nữ chính, nhưng đột nhiên phát hiện ra hai người là anh em cùng cha khác mẹ ruột thịt. Trong tuyệt vọng, người anh tự sát, còn cô em gái bị lừa dối sau khi biết sự thật, đã chọn ở lại một mình trên thế giới này, sống một cuộc đời cô đơn và tẻ nhạt.

Sở Dung đang xem đến đoạn kết, sau khi người anh qua đời, cô em gái chậm rãi đi dạo trong công viên nơi họ từng hẹn hò, độc thoại nội tâm. Giọng nói trầm buồn vang lên qua loa trong phòng khách.

Cô nói: "Tình yêu thật sự không cần lời chúc phúc, không cần sự ăn năn, dù chúng ta đều biết là sai, thì đó cũng là một lỗi lầm không cần ai tha thứ."

Sở Dung ôm gối, khóc nức nở. Cùng với bài hát kinh điển "Save The Best For Last" vang lên trong nhạc nền, nước mắt từ từ trào ra từ khóe mắt cô, cô nhẹ nhàng tựa cằm lên gối ôm, vừa khóc vừa ngân nga: "isn't this world a crazy place, Just when I thought that chance had passed. You go and save the best for last..." (Tạm dịch: Thế giới này chẳng phải là một nơi điên rồ sao?

Ngay khi tôi nghĩ rằng cơ hội đã qua đi, anh lại ra đi, để dành điều tốt đẹp nhất đến cuối cùng.)

Sở Dung nghẹn ngào hát đi hát lại, mãi đến khi dòng chữ kết thúc xuất hiện giữa màn hình, mới đứng dậy, lau nước mắt bật đèn lên.

Ngẩng đầu lên thấy Sở Thu Bạch đang đứng ở góc sofa, áo khoác vắt trên tay, vẻ mặt muốn nói lại thôi gọi cô.

"Sở Dung."

"Hửm?"

Sở Thu Bạch do dự nhắc nhở: "Sau này khi xem phim, cô đừng trang điểm nữa."

"Hả? Tại sao vậy?"

Sở Thu Bạch khó nói nên lời: "Vừa rồi cô khóc ra nước mắt màu đen, trông hơi giống ma, rất đáng sợ."

Sở Dung: "..."

Sở Dung ngủ rất muộn, mười hai giờ rưỡi còn kéo Sở Thu Bạch ở phòng khách nói chuyện triết học.

Sở Thu Bạch nhìn đồng hồ, khéo léo nói với bà: "Ngày mai con còn phải đi làm."

Sở Dung lập tức đứng dậy: "Thật sao! Vậy chúng ta nên mở một chai sâm panh, chúc mừng con được điều chuyển về đây!"

Sở Thu Bạch nhắc nhở cô: "So với việc này, để con về phòng ngủ sớm, có phải thiết thực hơn không?"

Sở Dung không hề buồn ngủ, cô là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, không thích ngủ sớm, cũng không thích những thứ thiết thực, chỉ thích những nghi thức rườm rà.

Cô mở tủ rượu của Sở Thu Bạch, ngạc nhiên phát hiện bên trong trống rỗng.

"Kiêng rượu kiêng sắc, Sở Thu Bạch, con là người tu hành sao?"

Sở Thu Bạch không kiêng rượu, càng không kiêng sắc.

"Sống thanh tâm quả dục mỗi ngày, cô thấy nếu con không làm bác sĩ thì chính là một nhà sư."

"Không, anh ấy không phải." Một giọng nói trong trẻo của thanh niên vang lên phía cửa ra vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!