Chương 36: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Trước bồn rửa tay, Sở Thu Bạch im lặng lướt điện thoại, phát hiện Văn Kiến Bân đã gọi cho y lúc một giờ chiều. Y lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đang bận.

Sở Thu Bạch ấn nút kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ vài giây, mở WeChat gửi tin nhắn cho Sở Hoài Nam, hỏi anh ta có ở Giang Hỗ không.

Sở Hoài Nam gần như trả lời ngay lập tức: "Vừa về."

Sở Thu Bạch liền gọi điện thoại cho anh ta.

Sở Hoài Nam từ Tích Thành trở về Giang Hỗ, anh ta đến Tích Thành tham dự một diễn đàn doanh nhân trẻ, nhưng lại gặp phải một vụ tấn công bạo lực ở phố tài chính.

Có một tên côn đồ mất trí cầm súng, bắn ba phát súng liên tiếp ở phố tài chính đông đúc, may mắn là tất cả đều bắn trượt, không có ai thương vong. Cảnh sát tìm thấy 15 kg TNT trên người tên này, lượng thuốc nổ này một khi phát nổ ở trung tâm thành phố, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Là người chứng kiến vụ tấn công, Sở Hoài Nam nhẹ nhàng kể lại tình hình lúc đó với Sở Thu Bạch. Sở Thu Bạch mím môi nghe xong, hỏi anh ta: "Tối nay em có hẹn gì không? Anh mời em một bữa coi như đón gió tẩy trần."

Sở Hoài Nam: "Không có, nhưng phải muộn một chút, chúng ta gặp nhau ở Đường Hương lúc bảy giờ rưỡi nhé?"

Sở Thu Bạch vừa định bảo anh ta đổi địa điểm gần hơn một chút, thì điện thoại của Văn Kiến Bân gọi đến, Sở Thu Bạch nhìn màn hình, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được, lát nữa gặp."

Văn Kiến Bân không mang đến tin tức tốt lành gì, cảnh sát đã trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh phố đi bộ Giang Ninh, nhưng không tìm thấy tung tích của Văn Nhân.

Cô dường như biến mất không dấu vết.

Giọng nói khàn đặc mệt mỏi của Văn Kiến Bân như thể đã thức trắng đêm khiến Sở Thu Bạch cảm thấy hơi áy náy. Văn Nhân mất tích rồi, nhưng với tư cách là bạn bè, Sở Thu Bạch không thể làm gì được, lúc cảnh sát hỏi cung, đầu óc y trống rỗng.

"Thu Bạch." Văn Kiến Bân gọi y.

"Vâng."

"Con cũng đừng quá lo lắng, với tư cách là người nhà, những gì chúng ta có thể làm có hạn, cũng không thể phát tờ rơi khắp nơi, chỉ có thể tin tưởng cảnh sát thôi."

Sự thông cảm của Văn Kiến Bân khiến Sở Thu Bạch càng không nói nên lời, im lặng hồi lâu mới đáp lại một câu: "Con biết rồi, ba cũng giữ gìn sức khỏe."

Có người gõ cửa nhà vệ sinh, giọng nói trầm trầm của Sở Giang Lai truyền đến qua cánh cửa: "Em chỉ đùa thôi, anh Thu Bạch, anh đừng giận."

Sở Thu Bạch mở cửa, phía sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt đẹp vô ngần, hoàn toàn trái ngược với tính cách xấu xa của chủ nhân nó, hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Sở Thu Bạch nhìn hắn một lúc, rồi mới bước về phía phòng ăn.

"Sở Dung đâu rồi?"

"Cô ấy có buổi khai mạc triển lãm tranh chiều nay, nên đã đi rồi." Sở Giang Lai chán ghét nói: "Cũng không biết đến đây làm gì."

Sở Giang Lai hẹn gặp Tần Hào vào buổi chiều, trước khi ra ngoài, hắn bĩu môi làm nũng ở cửa thang máy: "Em phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình rồi, nhưng đột nhiên không còn sức đi nữa, cần một nụ hôn của anh Thu Bạch mới khoẻ lại!"

Sở Thu Bạch búng tay vào trán hắn: "Nói chuyện đàng hoàng."

Sở Giang Lai xoa xoa trán đỏ ửng, lặp lại yêu cầu bằng giọng nói nghiêm túc trong trẻo, rồi hỏi: "Thật sự không hôn sao? Bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"

Phía sau, cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra, Sở Thu Bạch dùng một tay đẩy Sở Giang Lai đang rao bán nhiệt tình vào thang máy, quay người lại, đóng sầm cửa.

Trong bữa tối, Sở Hoài Nam có vẻ hơi mất tập trung, Sở Thu Bạch nói chuyện với anh ta, rất nhiều câu anh ta đều không nghe thấy.

"Xem ra là bị dọa rồi." Sở Thu Bạch dùng khăn ăn lau khóe môi, nói: "Thất thần cả đêm, về nhà tốt nhất là bảo bà nội cầu nguyện cho em."

Sở Hoài Nam cười: "Hôm nay em gặp một người rất thú vị."

"Vậy sao?" Sở Thu Bạch không quan tâm lắm, thuận miệng hỏi: "Là người như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!