Editor: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch mơ thấy mình đã chết.
Xung quanh quan tài pha lê là những bông cúc trắng tươi mới còn đọng sương. Trong đám tang, tất cả mọi người đều mặc đồ đen, cài một bông hoa huệ trắng trước ngực, chỉ có Sở Giang Lai mặc một bộ đồ sáng màu nổi bật. Hắn đến muộn, tay cầm một bó hoa hồng đỏ lớn.
Trong đám tang của Sở Thu Bạch, hắn cầu hôn một cô gái khác trước mặt mọi người.
Thân xác của Sở Thu Bạch nằm yên tĩnh trong quan tài pha lê, linh hồn lơ lửng trên không, nhìn xuống khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của hắn, chứng kiến Sở Giang Lai tìm được hạnh phúc đích thực không lâu sau khi Sở Thu Bạch qua đời, từ đó bước vào quỹ đạo đúng đắn, sống một cuộc sống bình thường.
Trong lòng Sở Thu Bạch rất bình tĩnh, cảm thấy lẽ ra phải như vậy. Nhưng khi tỉnh dậy, vẫn thấy nước mắt đọng trên hàng mi, y vô cảm đưa tay lau đi.
Bên gối, Sở Giang Lai vẫn ôm chặt y như bạch tuộc, đôi chân dài vắt ngang bụng y, khiến nội tạng của Sở Thu Bạch đau đớn, làm y hơi buồn nôn.
Sờ lấy điện thoại, mới hơn chín giờ, y chỉ ngủ được ba tiếng.
Rèm cửa che nắng rất tốt, trong bóng tối, Sở Thu Bạch mở mắt nhìn trần nhà một lúc. Y hơi đau đầu, khi đảo mắt còn hơi chóng mặt, dần dần cảm thấy linh hồn mình như đang bay lên, như một linh hồn trong suốt, từ trên cao nhìn xuống thân xác nhơ nhuốc không thể từ chối những nụ hôn và cái ôm, chìm đắm trong d*c v*ng của mình.
Linh hồn do dự chán ghét, thanh khiết trôi nổi, nhưng không chịu rơi xuống nữa.
Vì vậy, thân xác nằm trên giường nhanh chóng mục rữa, như bông hoa ly mất đi chất dinh dưỡng, nhanh chóng biến thành một vũng bùn hôi thối dơ bẩn.
"Anh Thu Bạch, anh Thu Bạch! Anh tỉnh lại đi!"
"... Sở Thu Bạch!"
Sở Thu Bạch đột nhiên mở mắt ra, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, làm ướt đẫm cả tóc mai.
"Anh gặp ác mộng."
À, hóa ra là mơ.
Anh mơ màng mở mắt, cảm nhận Sở Giang Lai hôn nhẹ lên thái dương mình, rồi xoay người ngồi dậy: "Hai giờ chiều rồi, anh có đói không? Muốn ăn gì?"
Sở Thu Bạch im lặng không nói gì, nằm ngửa thêm một lúc. Hình ảnh cơ thể mục rữa quá chân thực, tác động mạnh mẽ, khiến y không thể phân biệt đâu là thực đâu là mơ. Y sợ rằng chỉ cần mình cử động một chút, tay chân sẽ tan chảy rơi xuống, há miệng kêu cứu nhưng chỉ phun ra một đám côn trùng đen kinh tởm.
Mồ hôi lạnh không hề giảm bớt khi tỉnh dậy, mồ hôi vẫn không ngừng túa ra trên vầng trán nhẵn nhụi, làm ướt đẫm tóc mai đen nhánh của y. Nhưng Sở Thu Bạch không hề hay biết, vẫn bất động nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng và mệt mỏi.
Sở Giang Lai cúi đầu xem điện thoại một lúc, tự ý sắp xếp thực đơn bữa trưa, thấy Sở Thu Bạch mãi không phản ứng, lại cúi người xuống hôn lên khóe môi y, hỏi: "Sao vậy? Bị ác mộng dọa sợ rồi à?"
Mồ hôi chảy vào mắt, hơi cay, Sở Thu Bạch chớp mắt, một lúc sau mới "ừm" một tiếng. Y đẩy Sở Giang Lai ra rồi ngồi dậy hỏi: "Có tin tức gì về Văn Nhân chưa?"
Sở Giang Lai vui vẻ vuốt tóc, nói một cách sảng khoái: "Không có, có thể là thật sự mất tích rồi." Còn hứng thú lấy điều luật liên quan ra cho Sở Thu Bạch xem: "Vợ/chồng mất tích, sau hai năm có thể nộp đơn ly hôn, sau bốn năm có thể tuyên bố là đã qua đời."
Sở Thu Bạch chắc chắn Sở Giang Lai nhất định thiếu một mất một sợi dây đồng cảm. Bởi vì, nếu là bất cứ người bình thường có lương tri nào, cũng tuyệt đối sẽ không công khai coi bất hạnh của người khác như một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Nhìn khuôn mặt đang tươi cười như hoa đào trước mặt, Sở Thu Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ.
Năm Sở Giang Lai mười hai tuổi, hắn đã từng bị đưa đi kiểm tra tâm lý vì đánh bạn học bị thương. Hắn không được lòng mọi người trong trường, vì vậy, khi kẻ khiêu khích xé sách bài tập của hắn, không có một bạn học nào đứng ra ngăn cản.
Bản thân Sở Giang Lai không có ở trong lớp, hắn bị gọi riêng đến văn phòng giáo viên để nói chuyện, giáo viên toán hy vọng hắn có thể tham gia cuộc thi toàn quốc mới nhất. Khi quay lại, hắn thấy bài tập mà mình đã mất cả buổi sáng để làm đã bị xé nát.
Người xé bài tập của hắn là một học sinh lớp trên. Lý do gây án là bất mãn vì Sở Giang Lai đã chiếm suất thi đấu của mình, nhưng lại tùy tiện bỏ cuộc với lý do "thời gian thi toán trùng với thời gian thi cưỡi ngựa của anh trai".
Sau khi xé bài tập của Sở Giang Lai, nó cố tình ở lại hiện trường vụ án, định chờ Sở Giang Lai quay lại, rồi dạy cho thằng nhóc nhút nhát này một bài học.
"Ai làm?" Sở Giang Lai đứng trước bàn lạnh lùng hỏi.
Học sinh lớp trên khiêu khích nhìn thẳng vào ánh mắt đang quan sát của hắn, khinh thường nhìn Sở Giang Lai thấp hơn mình ít nhất mười phân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!