Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Gấu Trúc

Beta: Gấu Gầy

Sở Thu Bạch nghi hoặc nhìn sang, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Giang Lai rất lâu, đột nhiên hỏi: "Có phải em làm không?"

"Cái gì?" Sở Giang Lai ngẩn người.

"Đừng giả ngu." Sở Thu Bạch nghiêm túc nói: "Em giấu Văn Nhân ở đâu rồi? Cô ấy đang mang thai, không chịu được kinh hãi đâu!"

"Tôi giấu cô ta làm gì?" Sở Giang Lai giống như bị oan khuất vô cùng, nhưng vì tấm lòng rộng lượng nên đã chọn không chấp nhặt với Sở Thu Bạch, hào phóng đưa ra điều kiện với y: "Nhưng mà, nếu anh chịu hôn em, về nhà em ở, em sẽ lập tức giúp anh tìm ra cô ta."

Hôn thì không thể nào hôn được, đánh thì lại rất muốn đánh một trận.

Sở Thu Bạch cầm điện thoại, đang không biết nên gọi cho ai thì điện thoại của Hàn Thụy Cầm lại gọi đến, bà lo lắng hỏi y: "Thế nào rồi?"

Sở Thu Bạch không muốn bà quá lo, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nói đúng sự thật: "Tài xế cũng không biết Văn Nhân đi đâu."

"Vậy chắc chắn là có vấn đề!" Hàn Thụy Cầm sốt ruột, muốn gọi điện thoại đến nhà họ Văn ngay lập tức, nhưng bị Sở Thu Bạch ngăn lại.

"Mẹ đừng vội."

Văn Nhân đặc biệt cho tài xế nghỉ một ngày, đến chiều lại đột ngột đổi bữa tối hẹn với Hàn Thụy Cầm thành ăn khuya, hơn chín giờ còn nhắn tin cho Sở Thu Bạch đòi thỏa thuận ly hôn. Mọi dấu hiệu đều cho thấy, có thể cô ấy đã ở bên Cố Minh Lượng cả ngày.

Nếu thật sự là vì mải mê hẹn hò mà quên mất cuộc hẹn, điện thoại cũng quên sạc, thì lúc này Hàn Thụy Cầm gọi đến nhà họ Văn, chuyện của đôi vợ chồng trẻ chắc chắn sẽ không giấu được.

Văn Nhân là người trưởng thành, nhà họ Văn lại làm ăn chân chính, ở thành phố Giang Hỗ toàn người giàu có cũng không phải là quá phô trương. Phân tích tổng hợp, khả năng Văn Nhân bị tấn công không cao. Nhiều khả năng là vì mải mê hẹn hò quá mức, quên mất thời gian. Sở Thu Bạch quyết định đợi đến sáng mai tìm cách liên lạc với Cố Minh Lượng rồi mới tính tiếp.

An ủi Hàn Thụy Cầm xong, y cúp điện thoại, thấy Sở Giang Lai đối diện đang chống cằm nhìn mình. Ánh mắt của tên nhóc chó vô cùng nóng bỏng, khiến người ta khó mà chống đỡ.

Không đánh lại được thì trốn.

Sở Thu Bạch như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy, làm ra vẻ tiễn khách, đi đến cửa mở cửa ra.

Cách đó không xa, Tiểu Sở đang chiến đấu kịch liệt với hai sợi dây lưng, hàm răng sắc nhọn của mèo con cắn ra hàng loạt lỗ nhỏ trên lớp da bò cao cấp.

"Hai giờ rồi, cả Đại Sở lẫn Tiểu Sở đều nên về nhà rồi." Y vịn cửa ra lệnh đuổi khách.

Tiểu Sở dừng lại, ngây thơ nhìn y.

Đại Sở đi tới, nắm lấy tay nắm cửa mèo nheo: "Muộn quá rồi, đường xá không an toàn, cho em ngủ lại đây đi."

Đi đường đêm đúng là không an toàn lắm, nhưng khu biệt thự Đường Thành là khu vực có an ninh nghiêm ngặt nhất thành phố Giang Hỗ, ba thang máy một hộ, vân tay đến tận cửa. Một người một mèo chỉ cần đi thang máy lên một tầng thôi, không mất tích được.

Sở Thu Bạch lạnh lùng lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa, không thương lượng nói: "Ra ngoài."

Tiểu Sở meo một tiếng, chạy đến bên chân chủ nhân, Sở Giang Lai nắm lấy cổ nó xách lên, buồn bã nói: "Nhìn mà xem, mày thật không được người ta yêu quý."

Hắn ôm mèo với vẻ mặt vô cùng lưu luyến, đứng ở cửa nháy mắt với Sở Thu Bạch: "Vậy chúng em về đây, ngủ ngon nhé anh Thu Bạch, nhớ là phải nhớ em đấy."

Sáng sớm hôm sau, Sở Thu Bạch đã gọi điện thoại cho Cố Minh Lượng.

Cố Minh Lượng và một người bạn học cũ của Sở Thu Bạch cùng làm việc tại một bệnh viện tổng hợp nổi tiếng ở Giang Hỗ, Sở Thu Bạch đã xin được số điện thoại của anh ta thông qua người bạn học đó.

Cố Minh Lượng đã sớm lường trước được rằng mình chắc chắn sẽ có một cuộc trò chuyện riêng với người chồng trên danh nghĩa của Văn Nhân, nhưng không ngờ lại là hôm nay.

Danh tiếng của Sở Thu Bạch rất nổi trong giới y tế Giang Hỗ, y là một trong những trưởng khoa phẫu thuật trẻ nhất kể từ khi thành lập đất nước, là một con dao mổ nổi tiếng ở Giang Hỗ, được mệnh danh là "Vua phẫu thuật".

Cố Minh Lượng cũng là bác sĩ ngoại khoa, anh ta còn có may mắn được nghe Sở Thu Bạch chia sẻ về một ca phẫu thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!