Chương 33: (Vô Đề)

Editor: Gấu Trúc

Beta: Gấu Gầy

Con mèo nhỏ biết điều nhảy ra khỏi lòng chủ nhân, để Sở Giang Lai rảnh tay ôm lấy Sở Thu Bạch đang lùi về phía sau. Sở Giang Lai cảm thấy mình như một hôn quân trêu ghẹo dân lành, bất cứ nơi nào có Sở Thu Bạch, đều là nơi ăn chơi hưởng lạc của hắn.

Tiểu Sở vừa l**m móng vuốt vừa ngáp một cái, trong làn nước mắt mông lung, nó thấy chủ nhân đã bắt được con mồi yêu thích nhất, đang đè đối phương lên tường cọ qua cọ lại.

Sao không ăn luôn? Tiểu Sở tò mò đi tới, nó ngẩng đầu lên meo một tiếng oai phong lẫm liệt, thành công dọa cho con mồi đang bị chủ nhân ôm trong ngực run rẩy, vội vàng đẩy chủ nhân ra bảo "mau buông ra".

"Em không buông." Sở Giang Lai nắm lấy cổ tay Sở Thu Bạch, đẩy y vào tường như một tên côn đồ: "Em đói lắm rồi, anh Thu Bạch, bọn họ đều gọi anh là Bồ Tát sống. Bồ Tát sống, anh bố thí cho em một bữa no đi."

Tối qua cho ăn quá nhiều, đến bây giờ eo Sở Thu Bạch vẫn còn đau, hắn còn mặt dày kêu đói?

Con mèo nhỏ dường như rất lanh lợi, nó ngồi ngay ngắn trên sàn nhà cách đó không xa kêu meo meo nhìn về phía bọn họ. Bị nhìn như vậy, Sở Thu Bạch xấu hổ đến mức sắp khóc, thấy Sở Giang Lai đưa tay c** th*t l*ng, vội vàng giữ tay hắn lại: "Anh không muốn!"

"Muốn đi mà." Sở Giang Lai lại xấu xa thổi khí vào cổ áo đang mở của y, hơi nóng mềm mại như muốn chui vào khe xương bả vai: "Anh đảm bảo, anh sẽ rất thích."

"Anh không—"

Sở Giang Lai luôn là kiểu người thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hắn hung hăng chặn hết những lời không muốn nghe, chặn vào khe môi đang hé mở. Sở Giang Lai có rất nhiều cách để hôn anh trai yêu dấu của mình đến mức chân y mềm nhũn, run rẩy ngã xuống sàn nhà, tan chảy trong vòng tay hắn, không thể chạy trốn.

Bầu không khí nóng lên cuồng nhiệt, con mèo nhỏ nghiêng đầu, chán chường xem chủ nhân săn mồi một lúc, ánh mắt tò mò bị chiếc thắt lưng chủ nhân ném trên sàn nhà thu hút. Nó tưởng đó là con rắn, cong người lên hung mãnh tấn công hai sợi dây lưng đang quấn lấy nhau, vung móng vuốt sắc nhọn. Vừa cào thắt lưng được vài cái, nó đã bị tiếng chuông đột ngột vang lên dọa cho giật mình.

Người bị giật mình còn có Sở Thu Bạch, y bừng tỉnh, đẩy Sở Giang Lai đang đè trên người, nói: "Tránh ra."

Sở Giang Lai khó chịu "chậc" một tiếng, rút chiếc điện thoại đang gây phiền phức ra khỏi áo khoác của Sở Thu Bạch, cúp máy rồi ném xuống sàn nhà.

"Lỡ là cấp cứu thì sao!" Sở Thu Bạch đá hắn một cái.

Sở Giang Lai ôm bụng bị đá một cái đau điếng, bất lực hỏi: "Không phải ngày kia anh mới đến bệnh viện báo cáo sao? Giờ này cấp cứu gì chứ?"

Sở Thu Bạch vất vả lắm mới thoát khỏi hắn, làm sao còn chịu ở lại, y đỏ mặt đi đến bàn ăn, ngồi xuống xem lịch sử cuộc gọi.

Cuộc thoại là của Hàn Thụy Cầm gọi đến, trước khi gọi, bà còn gửi cho y một tin nhắn WeChat, hỏi y: "Có tiện nghe máy không?"

Y gọi lại.

Điện thoại đổ chuông vài giây mới được bắt máy, đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, giọng nói dịu dàng như vang vọng trong phòng tắm, nghe rất mơ hồ: "Nghe nói con chuyển về Giang Hỗ rồi?"

"Vâng."

"Sao lại đột ngột như vậy?"

"Ừm, điều chuyển công tác." Sở Thu Bạch úp mở nói, hỏi bà để đánh trống lảng: "Sao giờ này mẹ lại gọi cho con?"

Hàn Thụy Cầm nói: "Ờ, không có gì, nghe nói con và Giang Lai hôm nay về Giang Hộ, mẹ tính toán thời gian, nghĩ giờ này con chắc đã về đến nhà rồi, nên gọi hỏi thăm."

"Vâng. Con về đến nhà rồi."

"Giọng con làm sao vậy? Bị cảm à?"

Sở Thu Bạch vội vàng hắng giọng, nói: "Không có."

Hàn Thụy Cầm thật sự không có chuyện gì, nhưng lại không cúp máy, Sở Thu Bạch cũng không tiện giục bà, đành phải nói chuyện phiếm với bà một lúc.

Trước khi cúp máy, Hàn Thụy Cầm hỏi y: "Nhân Nhân đâu? Cũng ở nhà à?"

Một cô dâu mới cưới đang mang thai, bị mẹ chồng hỏi có ở nhà hay không vào lúc một giờ sáng, chuyện này rất kỳ lạ. Sở Thu Bạch biết, Hàn Thụy Cầm vốn đã nghi ngờ về nguồn gốc của đứa bé trong bụng Văn Nhân. Nếu y trực tiếp trả lời Văn Nhân không có nhà vào đêm khuya, e là sẽ gây ra một cuộc chiến gia đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!