Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch bị tiếng chuông báo thức lúc chín giờ sáng đánh thức.
Một cánh tay thon dài đè nặng trên ngực y, đôi chân dài thẳng tắp thì đặt bên hông y. Sở Thu Bạch mở mắt ra, ánh mắt chậm rãi nhìn lên, cuối cùng nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đang nhắm mắt ngủ, nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy y không buông.
Sự ràng buộc này khiến Sở Thu Bạch mơ thấy cả đêm bị chiếc kẹp của máy gắp thú nhồi bông kẹp lấy.
Trong mơ, y hoảng sợ tìm người cầu cứu, theo bản năng gọi tên Sở Giang Lai, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Giang Lai đang đứng ngoài tủ kính hăng hái cầm cần điều khiển.
Ánh mắt hắn khinh miệt và tham lam, giống như dao laser quét qua ngực Sở Thu Bạch, dễ dàng xẻ đôi cơ thể và trái tim của Sở Thu Bạch.
Sở Giang Lai giải cứu Sở Thu Bạch khỏi chiếc kẹp sắt lơ lửng, rồi lại dùng ánh mắt cắt rời y, khiến từng thớ thịt, từng khúc xương, từng dây thần kinh trên người Sở Thu Bạch đều đau nhức.
Sở Giang Lai đối xử với y như vậy, nhưng y vẫn muốn hôn hắn.
Mình thật đáng thương. Sở Thu Bạch bình tĩnh nghĩ khi nằm trên vũng máu.
Giờ ăn trưa, Trần Hòa đích thân gọi điện thoại đến. Anh ta nói với Sở Thu Bạch người nhà bệnh nhân gây rối đã giăng băng rôn trắng đen ở cổng bệnh viện. Bọn họ tìm được ảnh của Sở Thu Bạch trên trang web chính thức của bệnh viện, in thành tờ giấy khổ A4, dùng bút đỏ gạch chéo, phát cho tất cả mọi người.
Sở Thu Bạch không ăn trưa nữa, y cầm áo khoác lên chạy đến bệnh viện. Sở Giang Lai không lay chuyển được y, chỉ có thể gọi điện thoại trên xe, mắng Trần Hòa một trận vì lắm chuyện.
Cảnh sát và giới truyền thông đều đã có mặt. Trước mặt giới truyền thông và cảnh sát, Quách Quân Bình lại một lần nữa bình tĩnh đề nghị khám nghiệm tử thi.
Nhưng người nhà bệnh nhân kiên quyết không đồng ý.
Ngoài sáu bảy người anh em hôm qua, lần này Trương Thạc Cương còn dẫn theo bảy cô tám thím, ba bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi khóc lóc trước ống kính, vừa đấm tay vừa dậm chân. Một bà cô mặc áo bông đỏ chỉ tay vào cảnh sát đến ngăn cản, hét lớn: "Quan chức bắt nạt dân thường! Lui! Lui! Lui!"
Trương Thạc Cương giăng băng rôn khóc lóc trước giới truyền thông, tố cáo bác sĩ vô lương tâm của Hữu Dân phẫu thuật sai sót, hại chết người cha vừa mới bước sang tuổi bảy mươi của gã.
Cảnh sát khuyên gã, nếu nghi ngờ là phẫu thuật không đúng cách gây ra tranh chấp y tế thì nên nghe theo đề nghị của bệnh viện, nhanh chóng sắp xếp khám nghiệm tử thi. Đồng thời thiện chí nhắc nhở, nếu quá thời gian quy định, ảnh hưởng đến việc xác định nguyên nhân cái chết, trách nhiệm sẽ do bên từ chối hoặc trì hoãn gánh chịu.
Tên côn đồ không biết gì về pháp luật không ngờ lại có cách nói như vậy, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Sở Thu Bạch vừa mới xuống xe nói: "Tôi thấy, các người là cùng một bọn với tên lang băm này! Chính là muốn bao che cho hắn ta!"
Phóng viên cầm máy quay theo bản năng hướng ống kính về phía Sở Thu Bạch đang vịn cửa xe.
Ống kính lồi đen sì khiến Sở Thu Bạch đột nhiên nhớ đến đoạn video bị làm thành đĩa, không khỏi cứng cả người.
Sở Giang Lai lập tức chắn trước mặt y, nhíu mày, dùng lòng bàn tay che ống kính máy quay, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngay cả phóng viên dày dạn kinh nghiệm cũng bị dọa sợ, đứng ngây người ra đó, len lén liếc nhìn những vệ sĩ như núi đang nhanh chóng vây quanh phía sau bọn họ.
Sắc mặt Sở Giang Lai âm trầm, nhưng giọng điệu khi đối mặt với ống kính lại không hề cứng rắn, thậm chí còn có thể coi là dịu dàng: "Quay cận mặt như vậy không thích hợp lắm, xóa đoạn này đi."
Phóng viên lúng túng xin lỗi.
Trương Thạc Cương đã từng thấy qua thân thủ của anh em nhà họ Sở, tự biết không phải đối thủ, đứng ở nơi cách cảnh sát rất gần mới dám chửi bới: "@#%^##)@!$... Ba tôi vốn chỉ cần phẫu thuật nội soi, kết quả lại bị tên bác sĩ vô lương tâm mổ phanh ngực ra, còn đặt một cái stent mạch máu quần què gì đó đắt muốn chết! Bây giờ thì hay rồi! Người mất rồi!
Bệnh viện chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!"
Gã chỉ vào chiếc xe sang trọng phía sau Sở Thu Bạch, kích động hô hào: "Mọi người xem! Chiếc xe này chắc phải mấy triệu tệ! Bác sĩ bình thường có thể mua được xe đắt tiền như vậy sao? Phải ăn bao nhiêu tiền hối lộ? Làm bao nhiêu chuyện mờ ám? Tên lang băm này vì vài đồng tiền bẩn mà hại chết dân thường chúng tôi!"
Cổng bệnh viện Hữu Dân bị các loại xe cộ và người dân chặn kín mít, Trần Hòa ngồi trong văn phòng viện trưởng bị Sở Giang Lai mắng một trận, buồn bực gọi điện thoại cho anh trai mình, đập bàn yêu cầu anh trai đòi lại công bằng cho anh Thu Bạch của hắn.
"Sở Giang Lai không nói lý lẽ! Ca phẫu thuật là do Thu Bạch làm! Người nhà bệnh nhân gây rối, em báo cho cậu ấy biết một tiếng thì sao? Cũng đâu có bảo cậu ấy đến! Là tự cậu ấy muốn đến! Em đã ngăn cản trên điện thoại rồi! Cậu ấy lại không nghe!"
Anh trai của Trần Hòa lớn hơn anh ta mười tuổi, nghe vậy thì cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!