Editor: Gấu Gầy
Quách Quân Bình làm việc trong hệ thống y tế gần bốn mươi năm, đã xử lý hàng trăm vụ tai nạn y khoa, ông khá bình tĩnh đẩy kính lên, nói với người nhà bệnh nhân đang hung hăng ở phía đối diện bàn đàm phán: "Kỹ thuật và y đức của trưởng khoa Sở mọi người đều thấy rõ, quy trình cấp cứu cũng đều phù hợp với quy định công việc, nếu các vị có ý kiến, có thể yêu cầu khám nghiệm tử thi."
"Khám nghiệm tử thi?!" Tên côn đồ họ Trương đang vắt chéo chân "bộp" một tiếng đập bàn, giống như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ nực cười, cười lạnh nói: "Bác sĩ ở chỗ các người chữa trị làm ba tôi chết, còn muốn ông ấy chết không toàn thây?"
Quách Quân Bình bình tĩnh nói: "Theo hồ sơ bệnh án, ca phẫu thuật của ba anh rất thành công, trước khi qua đời cũng không mắc bất kỳ bệnh nền nghiêm trọng nào, không thể nào đột ngột qua đời được. Sau khi huyết áp của ông ấy tụt xuống, nhân viên y tế của chúng tôi đã ngay lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu. Trái lại—" Nghĩ đến Tống Như Ân bị đánh bầm dập và Sở Thu Bạch hiện vẫn đang nằm trong phòng khám thở oxy, Quách Quân Bình nghiêm mặt, giọng nói cao hơn hai bậc, "Trái lại là người nhà các vị, nhiều lần phá hoại trật tự cấp cứu, cản trở quá trình cấp cứu diễn ra bình thường. Nếu các vị khăng khăng cho rằng cái chết của bệnh nhân là do sai sót trong phẫu thuật của bệnh viện, thì chúng ta không còn gì để nói nữa, chỉ còn cách khám nghiệm tử thi."
"@#%&%*&#..." Mức độ tức giận của tên côn đồ lập tức tăng vọt, hắn ta chửi thề một tràng.
Quách Quân Bình thường ngày khéo léo, lúc này lại tỏ ra cứng rắn, không dễ bị lay chuyển, giọng điệu cường ngạnh: "Trương Thạc Cương, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng xin anh chú ý lời nói."
Tên côn đồ Trương Thạc Cương bị gọi cả tên họ cũng không hề kiềm chế, gã đứng phắt dậy như một con gà chọi, lại càng hung hăng chửi bới, còn xắn tay áo lên để lộ cánh tay đầy hình xăm.
Gã vừa đứng dậy, sáu bảy người anh em ngồi phía sau gã cũng ùa dậy theo.
Phó viện trưởng lão làng của Hữu Dân vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bình tĩnh ung dung nói với bọn họ: "Bây giờ là xã hội pháp trị, bảo vệ của bệnh viện đang ở ngay cửa, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay."
Hôm nay Sở Giang Lai không giết người, vì Sở Thu Bạch không cho phép.
Trong phòng khám, Sở Thu Bạch vừa ngăn cản một vụ bạo lực giết người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, khóe miệng sưng một cục, trán không biết va vào đâu mà bị thương, trên quần còn lưu lại vài dấu chân. Còn Sở Giang Lai suýt chút nữa trở thành kẻ giết người trước mặt bao nhiêu người đang đứng trước giường y, hơi cúi người, vẻ mặt u ám kiểm tra vết thương cho y.
Nếu không phải Sở Thu Bạch lên tiếng ngăn cản thì tên khốn ra tay với y sẽ không chỉ bị ăn vài cú đấm và thiếu chút nữa bị bóp cổ chết ngạt đơn giản như vậy. Sở Giang Lai có kiến thức lý thuyết phong phú, có rất nhiều cách để khiến đối phương hối hận vì đã được sinh ra.
Sở Thu Bạch nhắm mắt thở oxy, hàng mi hơi run rẩy khiến Sở Giang Lai liên tưởng đến bộ lông dày và mỏng manh của một loài chim nào đó.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ của y, trái tim cứng rắn vì phẫn nộ mà bạo ngược của Sở Giang Lai dần trở nên mềm mại, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Trước khi tan làm, y tá Tiểu Vương phát hiện những ngọn núi biến mất cả buổi chiều lại quay trở lại!
Quy cách của bọn họ vẫn giống như buổi sáng, nhưng quy mô lớn hơn trước! Tiểu Vương nhìn từ xa, đếm thử, nhiều hơn hai ngọn so với buổi sáng.
Sáu người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen nghiêm mặt đứng ở cửa phòng khám, mỗi người đều đeo tai nghe liên lạc trên tai trái, căng thẳng nhìn chằm chằm vào những ai đi ngang qua cửa. Các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt, thần kinh căng thẳng, khiến cô không khỏi nghi ngờ, ngay cả những con ruồi vô tình bay qua cũng sẽ bị thẩm vấn không dưới ba phút.
Ngồi trước giường bệnh của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai lần đầu tiên hối hận vì quyết định của mình.
Hắn hối hận vì đã quá khiêm tốn, hối hận vì đã cho vệ sĩ rút lui trước để tránh làm Sở Thu Bạch không thoải mái.
Việc Sở Thu Bạch bị thương khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đáng lẽ hắn nên trông chừng y cẩn thận hơn. Đối với bảo bối duy nhất trên thế giới, Sở Giang Lai nên cẩn thận bảo vệ y như bảo vệ con ngươi của mình.
Vậy mà bây giờ, hắn lại để y bị thương ngay trước mắt mình.
Nghĩ đến đây, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa bùng lên. Sở Giang Lai chậm rãi đứng dậy, hắn muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, muốn đi tìm cái tên ngu xuẩn gây rối kia, cung cấp cho gã một chút dịch vụ hậu mãi chu đáo. Nhưng hắn vừa mới đứng thẳng dậy, bàn tay đang buông thõng bên hông đã bị người ta nắm lấy.
"Sở Giang Lai..." Sở Thu Bạch chậm rãi mở mắt ra, khó nhọc nói: "Em đừng đi."
Sở Giang Lai đành phải ngồi xuống lại, dịu dàng nói với y: "Em không đi."
Sở Thu Bạch thất thần mở to mắt, gian nan nhìn hắn, mí mắt nặng trĩu lại dần dần khép lại, nhưng tay vẫn không buông ra.
Trong lồng ngực Sở Giang Lai đột nhiên dâng lên một cảm giác rung động dịu dàng hiếm có.
Một cảm xúc xa lạ như chồi non phá vỡ lớp đất đóng băng, nhẹ nhàng chui ra từ lòng đất sâu không thấy đáy. Nó chỉ ló ra một chút xíu, nhưng bên dưới lại là bộ rễ cắm sâu, mất mười mấy năm khó khăn lắm mới mọc ra được.
Sở Giang Lai cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi im, dù trong lòng hắn thật sự rất muốn đứng dậy, đi ra ngoài, g**t ch*t vài tên, đợi đến khi hoàn toàn hết giận rồi mới quay lại.
Nhưng Sở Thu Bạch đã lâu không nắm tay hắn, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn.
Y khiến Sở Giang Lai cảm thấy bình yên, không muốn rời đi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!