Chương 3: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ.

Sáng phẫu thuật thì phụ mổ lại lơ đãng, chiều bị Sở Giang Lai chặn ở văn phòng, cuối cùng còn suýt nữa đánh nhau với người nhà bệnh nhân vô lý.

Gần đến giờ tan làm, Sở Thu Bạch mang tâm trạng bực bội từ chối lời mời ăn tối cùng đồng nghiệp, một mình đi về phía bãi đậu xe. Mười lăm phút trước, Sở Giang Lai đã gọi điện nói rằng đang đợi y ở cửa văn phòng.

"Biết rồi." Lúc đó vừa kiểm tra phòng bệnh xong, Sở Thu Bạch vừa đáp vừa đi vòng từ khu nội trú, tránh tòa nhà văn phòng rồi đi thẳng đến bãi đậu xe. Y vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Sở Giang Lai, cho nên quyết định tránh mặt hắn.

Trên đường đến bãi đậu xe, y vẫn đang suy nghĩ lát nữa không thể về nhà trực tiếp, phải tìm chỗ nào đó thuê phòng tạm trú thì hơn.

Nào ngờ Sở Giang Lai lại tính toán như thần. Ở bãi đậu xe, chiếc xe việt dã màu đen mà Sở Thu Bạch dùng để đi lại bị bốn chiếc xe lạ vây quanh. Còn thanh niên có vẻ ngoài hiền lành vô hại nhưng luôn khiến y bất an kia đang cúi đầu dựa vào cửa xe xem điện thoại.

Thấy y đến, hắn lập tức ngẩng đầu, trên khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ hiện lên nụ cười đắc ý: "Em biết ngay mà!"

"Không phải em nói em chờ trước cửa văn phòng sao?"

"Không lừa anh như vậy, làm sao anh mắc câu?"

Một câu nói đùa đầy ý cười, nhưng lại khiến Sở Thu Bạch rùng mình.

Sở Giang Lai đứng thẳng người, cười như một thằng nhóc nghịch ngợm không chút tâm cơ. Thấy Sở Thu Bạch đột nhiên run rẩy, hắn tưởng là y bị lạnh, vội vàng cởi áo khoác, khoác chiếc áo khoác còn hơi ấm lên vai y.

"Lên xe đi, ngoài trời lạnh lắm, em đưa anh về."

Rõ ràng mấy hôm trước vẫn là ngày hè nắng đẹp, chỉ mới mưa vài trận, mùa thu ở Kinh Thị đã nhanh chóng ập đến, khắp đường phố đều là những người đi đường co ro trong áo khoác.

Bệnh viện Hữu Dân nằm ở trung tâm thành phố Kinh Thị. Đúng giờ cao điểm, Sở Giang Lai thành thạo luồn lách đổi làn đường trên con đường tắc nghẽn, thấy Sở Thu Bạch vẫn im lặng không nói gì bèn chủ động bắt chuyện với y.

"Em đã ngoan ngoãn ngủ đủ bốn tiếng mới đến đón anh đấy! Có thấy em đẹp trai hơn không?"

Nhưng Sở Thu Bạch dường như không có hứng thú với câu nói đùa của hắn, y nhắm mắt mệt mỏi dựa vào ghế phụ, im lặng ngậm chặt miệng, chỉ lộ ra yết hầu chuyển động lên xuống và một đoạn cổ thon dài.

"Mệt lắm sao?"

"Ừ."

Sở Thu Bạch vốn ít nói, ra ngoài hay tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ riêng với Sở Giang Lai luôn kiên nhẫn. Sự kiệm lời khác thường của y khiến thanh niên vừa lái xe vừa lén quan sát phản ứng của y khẽ nhíu mày.

Sở Giang Lai có vẻ ngoài đẹp trai pha chút thanh tú. Khác với khí chất lạnh lùng cao quý nhưng lại thiên về ôn hòa của Sở Thu Bạch, khuôn mặt Sở Giang Lai có đường nét vô cùng sắc sảo, cằm hơi hẹp, môi mỏng với khóe môi rõ nét đến mức gần như lạnh lùng, vì vậy khi không cười rất dễ khiến người ta có cảm giác áp lực u ám và sắc bén.

Trên đời này, người cảm thấy hắn hoạt bát thẳng thắn, không chút tâm cơ, vừa thân thiện đáng yêu lại dễ gần, chắc chỉ có mình Sở Thu Bạch.

Những ngày Sở Giang Lai ở Mỹ, chi nhánh ở Mỹ như thể đón một vị chiến thần sát phạt quyết đoán, khiến mọi người trong một thời gian đều lo sợ. Phong cách làm việc dứt khoát và lạnh lùng của hắn quả thực đã giành được lợi ích tuyệt vời cho gia tộc, nhưng đồng thời cũng đắc tội với rất nhiều người.

Sau khi liên tục bị những người vô gia cư cầm súng dọa giết trên đường phố New York, vệ sĩ bên cạnh Sở Giang Lai không ngừng gia tăng. Hiện nay, dù ở Kinh Thị vốn kiểm soát súng ống nghiêm ngặt, hắn vẫn phải duy trì thói quen tốt là luôn có đội ngũ an ninh túc trực gần đó.

Bốn chiếc Mercedes thương mại màu đen chặn xe việt dã của Sở Thu Bạch ở bãi đậu xe giờ đang kẹp bọn họ ở giữa, hai chiếc trước hai chiếc sau.

Nhưng Sở Thu Bạch đang được bảo vệ nghiêm ngặt dường như lại tỏ ra rất lo lắng với đội hình này. Ban đầu y liên tục dùng khóe mắt liếc nhìn những chiếc xe đang bám theo mình trong gương chiếu hậu, sau mười phút quan sát trong sự căng thẳng rõ ràng, sắc mặt y đột nhiên trắng bệch, môi cũng bắt đầu nhợt nhạt và run rẩy.

Sở Giang Lai biết rõ nguyên nhân khiến y khó chịu.

- Năm hai mươi bốn tuổi, Sở Thu Bạch từng bị bắt cóc, đội hình xe bảo vệ phía sau giống hệt đội hình khi y bị bắt cóc năm đó.

Sau đó, Sở Thu Bạch may mắn trốn thoát. Trở về nhà, y cực kỳ cảnh giác với tất cả những ai cố gắng tiếp cận mình, chỉ dựa dẫm với một mình Sở Giang Lai đến mức gần như b*nh h**n.

Sở Giang Lai vô cùng hưởng thụ trạng thái Sở Thu Bạch hoàn toàn phụ thuộc vào mình. Hắn ghét Sở Thu Bạch đề cập đến việc chia tay, ghét y kết hôn với người khác, ghét y không còn dùng ánh mắt tha thiết và ướt át nhìn mình như trước trước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!