Editor: Gấu Gầy
Người nhà bệnh nhân gây rối họ Trương, là một tên côn đồ có chút tiếng tăm trên đường phố Kinh Thị. Những năm gần đây, do chiến dịch trấn áp tội phạm, gã mới buộc phải chuyển nghề không làm xã hội đen nữa.
Ngay từ giai đoạn tư vấn phẫu thuật, gã đã kết thù với Sở Thu Bạch. Đã từng chứng kiến sự cứng rắn ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Sở Thu Bạch, lúc này gặp lại y, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ nói những lời mỉa mai, gọi Sở Thu Bạch là "thần y", là loại "chữa chết người".
Sở Thu Bạch lạnh lùng liếc nhìn gã, quay đầu nói với Tống Như Ân: "Cậu đi cùng tôi xem tình hình của bệnh nhân."
Tên họ Trương lập tức chặn đường bọn họ, khiêu khích nói: "Lang băm thì đừng có xen vào nữa được không?" Gã nhướng mày, trên mặt không hề có chút lo lắng nào: "Cái mạng của của ông già tao coi như bị hủy trong tay chúng mày rồi, giờ chúng mày mà đến đó, e là ông ấy chết không yên ổn!"
Tống Như Ân không nhịn được nữa: "Anh đừng có nói như vậy! Chúng tôi là bác sĩ, đến đó chỉ để cố gắng cứu ông ấy!"
"Cố gắng?" Người họ Trương cười lạnh một tiếng: "Nói thì hay lắm, lát nữa đừng quên đền mạng đấy!"
Ba vẫn còn đang cấp cứu, con trai đã khẳng định cần bác sĩ đền mạng? Trong lòng Sở Thu Bạch thoáng qua một tia bất an, lông mày nhíu lại: "Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính của bệnh nhân, là người hiểu rõ tình hình của bệnh nhân nhất, anh ngăn cản không cho tôi vào phòng cấp cứu, sao vậy? Sợ tôi cứu sống bệnh nhân à?"
Vừa dứt lời, tên côn đồ như bị chọc trúng chỗ đau, mặt nhanh chóng đỏ bừng, rống lớn một tiếng "Mẹ kiếp", lao đến như một con chó điên.
Gã hung hăng vung nắm đấm về phía Sở Thu Bạch, định ra tay trước, nhưng chưa kịp chạm vào mặt y đã bị người ta túm lấy cánh tay từ phía sau.
Bàn tay túm lấy gã như hai cái kìm làm bằng sắt, giữ chặt cánh tay gã quặc ra sau lưng, khiến gã không thể phản kháng. Người đàn ông hổ báo dùng hết sức giãy giụa, nhưng lại như con thiêu thân lao vào gốc cây, không thể lay chuyển dù chỉ một chút.
Tên côn đồ không thể cử động nổi giận đùng đùng nhìn về phía sau, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, sát khí lành lạnh.
Người thanh niên túm lấy gã rất cao, ít nhất cũng phải trên một mét tám mươi lăm, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta không dám đến gần. Tên họ Trương đã từng trải qua một số chuyện cùng anh trai mình, gặp đủ loại người. Người thanh niên có vẻ ngoài nho nhã tuấn mỹ trước mặt khiến gã vô thức có dự cảm "chuyện chẳng lành".
Giống như một con chó chihuahua đang điên cuồng sủa không ngừng, đột nhiên đụng phải một con sói đực cũng đang quạu quọ, dù có hung dữ đến đâu cũng sẽ lập tức ngậm miệng, trốn vào trong ổ run rẩy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Giang Lai, tên họ Trương cảm thấy mình chính là con chó chihuahua đó.
Nhưng nỗi sợ hãi quý giá bắt nguồn từ bản năng chỉ duy trì được vài giây, lập tức bị tâm lý may mắn đặc trưng của loài người che lấp. Con chó chihuahua theo bản năng run rẩy khi bị con sói nhìn chằm chằm, sau khi ngoan ngoãn một lúc, nó lại ăn gan hùm mà sủa om sòm.
"Cứu mạng! Mọi người mau đến xem đi! Lang băm giết người rồi!"
Tiểu Vương đứng ở cửa sững sờ nhìn diễn biến câu chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người. Sở Giang Lai lạnh lùng và người cô nhìn thấy ở cửa phòng theo dõi sáng nay dần dần trùng khớp.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiêu căng đó, trong lòng Tiểu Vương từ từ hiện lên bốn chữ in đậm: Đẹp trai vãi nồi!
Hóa ra không cần đến mấy vệ sĩ "người núi"! Hóa ra anh đẹp trai cũng có thể tự mình đánh nhau! Dư sức bảo vệ anh Thu Bạch!
Trời ơi! Đây là tổ hợp thần tiên gì vậy! Cục dân chính đâu!? Cục dân chính ở đâu! Hôn sự của hai người này, Tiểu Vương tôi đồng ý!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Sở Thu Bạch nói với Tống Như Ân cũng đang ngẩn người: "Nhanh chóng đến phòng bệnh!"
Tống Như Ân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi theo y ra khỏi văn phòng.
Tuy phần lớn các khối u tuyến ức có kích thước lớn sẽ để lại một số biến chứng, nhưng khi bệnh nhân này xuống khỏi bàn mổ, các chỉ số sinh tồn đều ổn định, không thể nào tái phát nguy hiểm đe dọa đến tính mạng như vậy.
Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!
Sở Thu Bạch vội vàng chạy đến phòng bệnh, nhưng lại phát hiện cửa phòng bệnh cũng đã bị người ta vây kín. Một người nhà đang cầm hộp cơm lo lắng nhìn vào trong, lập tức bị một người đàn ông đang xem ngăn cản: "Anh! Nhìn cái gì mà nhìn!"
Người đàn ông cầm hộp cơm nói: "Mẹ tôi cũng nằm trong phòng bệnh này, làm phiền anh nhường đường một chút."
"Nhường cái gì mà nhường?" Người chặn đường rất hung dữ, chặn cửa không cho vào: "Ba ruột của anh tôi đang cấp cứu trong đó! Không có sự cho phép của anh tôi, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không được vào!"
Hết nói nổi, mộ tổ của nhà này chắc là chôn nhầm chỗ rồi, phong thủy âm trạch kiểu gì mà lại sinh ra một ổ du côn du đảng!
Tống Như Ân luôn nhẫn nhịn tức giận đến mức bốc khói, cả đời anh ta chưa bao giờ tức giận như vậy! Anh ta xông lên phẫn nộ nói: "Các người có thể chặn được bác sĩ và người nhà bệnh nhân kia, nhưng chặn được Diêm Vương sao! Mau tránh ra! Đừng có làm chậm trễ việc chúng tôi cứu người!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!