Chương 28: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Hai giờ chiều, trưởng khoa Đặng của khoa tim mạch tình cờ gặp Sở Thu Bạch vừa mới ra khỏi phòng theo dõi trên hành lang cấp cứu, quan tâm hỏi y: "Thu Bạch, nghe nói tối qua cậu thấy khó chịu? Khá hơn chưa?"

Sở Thu Bạch đã từng làm phẫu thuật cấp cứu cùng với anh ta, có chút tình đồng nghiệp nên cười trấn an: "Khá hơn rồi, chỉ là bệnh vặt thôi."

"Cậu quá mệt mỏi rồi." Nhìn chàng trai trẻ xa lạ cao lớn và thẳng tắp như cây sam sau lưng đồng nghiệp, trưởng khoa Đặng nói: "Đừng tối ngày muốn biến một phút thành hai phút. Về lâu dài, dù cơ thể có tốt đến đâu cũng không chịu nổi." Ánh mắt dò xét dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Giang Lai, anh ta tò mò hỏi: "Vị này là?"

Sở Thu Bạch giới thiệu: "Đây là em trai tôi." Rồi quay sang nói: "Đây là trưởng khoa Đặng của khoa tim mạch."

Sở Giang Lai lập tức mỉm cười đưa tay ra: "Trưởng khoa Đặng, đã được nghe danh từ lâu."

Người này thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật bánh tráng, chỉ một câu nói của Sở Thu Bạch mà như gió xuân tan tuyết, khiến khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng tan chảy, lập tức biến thành một đóa hoa đào tươi cười thân thiết.

Trưởng khoa Đặng ngẩn người, cũng đưa tay ra: "Chào cậu chào cậu." Anh ta rút tay về, đang định nói thêm vài câu với Sở Thu Bạch thì bị thanh niên đẹp trai lật mặt siêu nhanh ngắt lời bằng một nụ cười nhạt: "Trưởng khoa Đặng ăn cơm chưa? Tôi và anh trai tôi định đến nhà ăn, anh có muốn cùng nhau ăn chút gì đó không?"

"Ăn rồi ăn rồi." Đã hơn hai giờ rồi, trưởng khoa Đặng không tiện làm phiền bọn họ ăn trưa, đành phải dừng cuộc trò chuyện, nói: "Vậy hai cậu mau đi đi. Đói lâu sợ hạ đường huyết. Thu Bạch, nhớ uống thuốc đúng giờ, chúng ta liên lạc sau."

Nhà ăn của bệnh viện Hữu Dân nằm ở phía đông của tòa nhà hành chính. Do tính chất công việc đặc thù, nhân viên y tế thường không thể ăn cơm đúng giờ, nên nhà ăn mở cửa từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, không nghỉ giữa giờ.

Bình thường Sở Thu Bạch rất ít khi đến nhà ăn, buổi trưa thường nhờ người ta mua mang về văn phòng. Nhưng y không muốn ở riêng với Sở Giang Lai trong phòng theo dõi nữa, giờ này cũng lười đi lại, nên muốn đến nhà ăn ăn tạm chút gì đó.

Ánh nắng vừa đẹp, Sở Thu Bạch chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể phơi nắng. Sở Giang Lai bưng khay thức ăn đương nhiên cũng dừng bước rồi ngồi đối diện y.

Chế độ ăn uống của Hữu Dân rất tốt, trong bệnh viện có hai nhà ăn bình thường và một nhà ăn Hồi giáo. Sở Thu Bạch gọi hai bát mì bò hầm củ cải bình thường không tiện mua mang về, mì kiểu Quảng Đông, nước dùng bò hầm thơm nồng được ninh mỗi ngày, trên nước dùng có vài lát tỏi tươi, ngay cả hình thức cũng không kém gì ngoài tiệm.

Sở Thu Bạch cúi đầu ăn hai miếng, thấy Sở Giang Lai ngồi đối diện vẫn chưa động đũa, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn.

"Em không ăn sao? Nhừ rồi thì không ngon đâu."

Sở Giang Lai cầm đũa lên, xị mặt không vui, chậm rãi hỏi: "Anh và người họ Đặng kia rất thân thiết sao?"

"?"

Thấy vẻ mặt hoang mang của Sở Thu Bạch, tên oan gia cầm chai giấm đổ một lượng lớn giấm vào trong nước mì, giọng điệu chua lè nói: "Sao anh ta gọi tên anh thân thiết dữ vậy? Em còn chưa từng gọi anh như thế."

"Rốt cuộc em muốn nói gì?"

Sở Giang Lai đặt chai giấm xuống, không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào y. Mống mắt sẫm màu trong suốt ánh lên chút sắc nâu dưới ánh mặt trời, càng khiến đồng tử đen tuyền, sâu không thấy đáy.

Tên nhóc chó im lặng một lúc, đột nhiên nhỏ giọng gọi y: "Thu Bạch."

Tim Sở Thu Bạch như tôm luộc nhảy dựng lên, toàn thân tê dại như bị điện giật, dòng điện chạy từ da đầu xuống tận ngón chân, khiến đầu gối y mềm nhũn. Y mặt không đổi sắc bưng bát mì lên húp một ngụm nước, rồi vùi mặt vào bát mì nói: "Sở Giang Lai, đầu óc em không sao chứ?"

Bên đối diện lại im lặng một lúc, Sở Thu Bạch ngẩng mặt lên, thấy Sở Giang Lai vẫn nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt nóng bỏng: "Trưởng khoa Đặng kia—"

Sở Thu Bạch biết hắn đang nghĩ gì, bất lực ngắt lời hắn: "Trưởng khoa Đặng bốn mươi chín tuổi rồi, có gia đình, con cái đề huề."

"Dù chín mươi bốn tuổi cũng không thể gọi bừa bãi như vậy!" Thấy y trả lời thẳng thắn, Sở Giang Lai lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt kể tội người họ Đặng kia: "Ông ta gọi anh là Thu Bạch, dặn dò anh uống thuốc, còn muốn tiếp tục liên lạc riêng với anh, thật là không biết xấu hổ."

"Sở Giang Lai!"

Tên nhóc chó đang tranh giành thức ăn sủa loạn xạ lập tức im bặt, một lúc sau mới tủi thân và thương tâm nói: "Anh hung dữ như vậy làm gì? Không lẽ thật sự thích ông ta rồi sao?"

Sở Thu Bạch cảm thấy tim mình lại đau, có khi thật sự phải nằm thêm một đêm ở phòng theo dõi, y lạnh lùng nói: "Anh không thích kiểu người như anh ta."

Sở Giang Lai lập tức hỏi: "Vậy anh thích kiểu người như thế nào?"

Sở Thu Bạch lười để ý đến hắn, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!