Editor: Gấu Gầy
Không biết qua bao lâu, Sở Thu Bạch lại tỉnh dậy.
Rèm cửa được kéo kín mít, nhất thời không phân biệt được là ngày hay đêm. Trán không còn đau nhức nữa, người cũng không còn lạnh nữa. Y chống giường cố gắng ngồi dậy, đang nửa nằm nửa ngồi thì phía sau truyền đến một tiếng bước chân dồn dập.
Sở Thu Bạch quay người lại, một bóng đen cao lớn phủ xuống đầu y. Nhiều năm qua, Sở Thu Bạch cực kỳ sợ hãi sự áp bức trong bóng tối này. Chỉ có lần này, nhờ tác dụng của thuốc an thần mà tâm trạng của y rất bình tĩnh. Y mở to mắt, thản nhiên nhìn bản thân chìm vào bóng tối không thể tránh khỏi.
Người đến cúi người lại gần, khả năng thích ứng với bóng tối rõ ràng không bằng Sở Thu Bạch đã ngủ cả đêm, đợi đến khi đến gần mới phát hiện Sở Thu Bạch đang nhìn mình không chớp mắt. Bóng đen lập tức ngẩn người, sau đó nở nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thu Bạch, anh tỉnh rồi sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn vì kiệt sức.
Ngực Sở Thu Bạch đột nhiên co rút như bị điện giật, một cơn tê dại khác với cơn đau thắt ngực chạy dọc sống lưng lên tận đỉnh đầu, y mất một lúc mới lắp bắp hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Sở Giang Lai xoay người chen lên giường, tay trái tùy ý và thân mật vòng qua người y, giả vờ giận dỗi nói: "Sao em lại đến đây? Anh nói xem? Em sắp bị anh hù chết rồi."
Trước khi ngủ, Sở Thu Bạch còn đang an ủi Quách Quân Bình, nói rằng sẽ không có ai biết y bị bệnh. Không ngờ, y bị vả mặt nhanh như vậy, người nhà quá mức thạo tin, chưa đầy vài tiếng đã từ Giang Hỗ chạy đến, bắt quả tang Sở Thu Bạch đang nằm trong phòng theo dõi của bệnh viện, vết bầm tím do kim tiêm trên mu bàn tay vẫn chưa tan hết.
Lần này, đúng là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Nhiệt độ Kinh Thị vào sáng sớm mùa thu rất thấp, người Sở Giang Lai mang theo hơi lạnh, dù cách một lớp chăn, nhưng hơi lạnh vẫn truyền đến từng đợt.
Sở Thu Bạch hơi mềm lòng, rất muốn hỏi hắn có sao không, sao lại lạnh như vậy.
"Em cả đêm không ngủ, trong phòng không có điều hòa..."
Sở Giang Lai dường như luôn nhanh chóng đọc được sự mềm lòng và do dự của y, đáng thương ôm lấy y, dịu dàng nói với Sở Thu Bạch: "Em sắp chết cóng rồi."
Điều hòa trong phòng theo dõi bị hỏng, Sở Giang Lai đã mang cả hai chiếc máy sưởi dùng để cấp cứu trong phòng đến, đặt trước giường Sở Thu Bạch, hong ấm cả chăn và giường. Nhưng bản thân hắn lại lạnh cóng cả người, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng áp vào trán Sở Thu Bạch, giọng nói như kẹo đường tan chảy dưới họng súng, vừa ngọt ngào vừa dày vò: "May mà anh không sao, thật sự làm em sợ muốn chết." Trong giọng điệu dịu dàng có một sự sợ hãi khiến Sở Thu Bạch ngẩn ngơ.
Trong một khoảng thời gian dài, bọn họ thân mật đến mức có thể ngủ chung giường, trao đổi hơi ấm cho nhau. Chỉ cần quay lại ba tháng trước, Sở Thu Bạch nhất định sẽ lập tức đưa tay ôm lấy hắn, tâm tình dậy sóng dỗ dành hắn: "Đừng sợ, anh không sao. Em còn sống, anh không nỡ chết."
Nhưng bây giờ, Sở Thu Bạch không nói nên lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn đôi mắt Sở Giang Lai ẩn hiện trong bóng tối, lồng ngực trống rỗng được lấp đầy bằng sự bình tĩnh hư ảo dưới tác dụng của thuốc an thần.
Bệnh tật khiến người ta yếu đuối, Sở Thu Bạch không muốn phá vỡ sự ấm áp tinh tế ngắn ngủi này, ngẩn ngơ để mặc Sở Giang Lai ôm một lúc.
Sở Giang Lai không bị đẩy ra liền được nước lấn tới, lực ở cánh tay mạnh như muốn bóp nát Sở Thu Bạch, những nụ hôn như mưa rơi từ trán chuyển sang mắt, má, cằm... Cuối cùng hắn như bị mê hoặc cúi người xuống, trân trọng mà thô bạo ngậm lấy đôi môi hơi khô trước mặt.
Khi hôn, thái độ của Sở Giang Lai rất nồng nhiệt nhưng động tác lại cẩn thận, như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật mong manh quý giá và mê người.
Sở Thu Bạch giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra, giọng nói mơ hồ: "Anh rất mệt, em ngoan ngoãn một chút đi."
Sở Giang Lai lập tức dừng lại, lùi ra xa một chút nhìn y. Hắn dùng đầu ngón tay mềm mại v**t v* khuôn mặt y, ngoan ngoãn nhưng phản nghịch nói: "Nhưng em muốn hôn."
Sở Thu Bạch không thể trả lời, cũng không thể hỏi hắn tại sao nữa. Im lặng một lúc, y quay mặt đi hỏi: "Mấy giờ rồi? Điện thoại của anh đâu?"
"Một giờ rưỡi chiều." Sở Giang Lai nhanh chóng trả lời.
"Cái gì!"
Ca phẫu thuật đầu tiên của y hôm nay được sắp xếp vào lúc mười giờ.
Nghĩ đến những bệnh nhân đã được lên lịch từ lâu nhưng lại không thể phẫu thuật đúng hẹn vì bác sĩ phẫu thuật chính vắng mặt, đầu óc Sở Thu Bạch nhất thời tê liệt.
Y đã trốn việc cả buổi sáng! Nhưng tại sao đồng hồ báo thức lại không reo!
"Điện thoại của anh đâu?"
Sở Giang Lai lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho y, giải thích: "Điện thoại của anh đổ chuông liên tục, em sợ làm anh tỉnh giấc nên đã miễn phí giữ hộ cho anh rồi."
— Vậy thì thật là cảm ơn em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!