Editor: Gấu Gầy
Liên tiếp xin nghỉ mấy ngày, công việc cần làm không hề giảm bớt.
Ngày đầu tiên Sở Thu Bạch trở lại bệnh viện Hữu Dân đã làm ba ca phẫu thuật tự chọn và một ca phẫu thuật định kỳ. Công việc chất đống khiến y trở nên bận rộn hơn trước.
Tuần đầu tiên vừa đến Kinh Thị, Sở Thu Bạch ước gì có thể ở lại bệnh viện 24/24, tinh thần tận tâm tận lực này, ngay cả viện trưởng Quách Quân Bình nhìn thấy cũng không nhịn được mà khuyên y giữ gìn sức khỏe.
Sáng hôm nay sau cuộc họp thường lệ, Quách Quân Bình đã giữ y lại nói chuyện riêng.
Vị phó viện trưởng đã ngoài năm mươi tuổi cầm cốc trà, hiền từ nói với y: "Trưởng khoa Sở, khoa ngoại chúng ta luôn bận rộn, tinh thần phấn đấu không quản khó khăn của cậu tuy đáng khen ngợi. Nhưng sức khỏe là vốn quý của cách mạng, cậu còn trẻ, đốt cháy bản thân để soi sáng người khác cũng phải có chừng mực, chúng ta còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt."
Sở Thu Bạch vừa chuẩn bị làm một ca phẫu thuật tự chọn, nghe vậy có chút mơ hồ nhìn ông: "Viện trưởng Quách, ông có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói thẳng."
Quách Quân Bình bị y làm cho nghẹn họng. Lãnh đạo thành phố quen biết hôm qua đã đặc biệt quan tâm đến lịch trình làm việc của trưởng khoa Sở, còn nói rõ người nhà của trưởng khoa Sở đã nhờ bạn cũ của ông ta ở Giang Hỗ nhắn lại, rằng trưởng khoa Sở sức khỏe không tốt, không chịu nổi việc làm ngày làm đêm. Lời lẽ thẳng thắn đến mức gần như viết rõ lên mặt "Hãy để Sở Thu Bạch tan làm sớm về nhà".
Nghĩ đến đây, Quách Quân Bình khó khăn mở miệng, tiếp tục nói: "Công việc lâm sàng của chúng ta quả thực đầy thử thách và gian khổ, nhưng bệnh viện là một hệ thống lớn, cần phải phối hợp tác chiến, phải chú trọng chiến lược, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Đây là nhiệm vụ chính trị cấp trên giao phó, dù khó khăn đến đâu cũng phải hoàn thành.
Hơn nữa, khối lượng công việc của Sở Thu Bạch quả thực vượt xa mức chịu đựng của một trưởng khoa bình thường.
Đối mặt với những lời nói dài dòng và giọng điệu quan chức của viện trưởng, trên khuôn mặt lạnh lùng và mệt mỏi của trưởng khoa Sở lập tức tràn đầy nghi hoặc, nhìn như sắp mất kiên nhẫn.
Quách Quân Bình chột dạ lập tức cười: "Không có việc gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cậu chú ý sức khỏe."
Sở Thu Bạch "ồ" một tiếng, cầm sổ ghi chép cuộc họp, đứng dậy: "Vậy là không có chuyện gì, không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Sở Thu Bạch không có thời gian diễn tập bài giảng ân cần sau cuộc họp với cán bộ hành chính, y phải đi phẫu thuật. — Người nhà của bệnh nhân bị u tuyến ức đã từng xảy ra xung đột với y vì thông báo rủi ro phẫu thuật trước đó, cuối cùng vẫn quyết định đánh cược một phen.
Sở Thu Bạch không so đo chuyện cũ nhận ca phẫu thuật này. Hôm nay, y đã vào phòng mổ lúc chín giờ rưỡi.
Nhưng ca phẫu thuật khó hơn dự kiến. Chẳng mấy chốc, bọn họ phát hiện ra khối u tuyến ức của bệnh nhân đã dính vào các mạch máu màng phổi xung quanh và có xu hướng ác tính, cần phải chuyển sang mổ mở ngực khẩn cấp, thay thế tĩnh mạch chủ trên. Ca phẫu thuật nội soi vốn dự kiến kéo dài một tiếng rưỡi giờ đây liên tục kéo dài, cuối cùng, Sở Thu Bạch đã đứng trước bàn mổ tập trung cao độ suốt sáu tiếng đồng hồ.
Bốn giờ chiều, y trở về văn phòng trong tình trạng kiệt sức. Đồ ăn mà bác sĩ nội trú ân cần mua về đã nguội lạnh từ lâu. Sở Thu Bạch kén ăn, đùi gà kho tàu bóng mỡ trong hộp cơm, cơm nguội từng hạt rời rạc và rau củ xỉn màu đều khiến y không còn chút khẩu vị nào, không khỏi nhớ đến canh ốc và cháo tổ yến hạt kê của Sở Giang Lai.
Trong lồng ngực dâng lên một cơn đau nhẹ, Sở Thu Bạch dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy khá hơn nhiều, mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục hoàn thành các công việc còn lại trong kỳ nghỉ.
Sự bận rộn tột độ có thể giúp người ta mất đi khái niệm về thời gian, nhưng rõ ràng là không tốt cho sức khỏe. Sau khi thức trắng đêm nhiều ngày liên tiếp, trưởng khoa Sở cuồng công việc đã đổ bệnh.
Ban đầu chỉ là những cơn đau thắt ngực không thường xuyên, nhịn một chút sẽ hết ngay, nhưng cơn đau thắt ngực dần dần phát triển thành cơn đau dữ dội lan tỏa liên tục. Sở Thu Bạch phải vịn vào mép bàn chịu đựng rất lâu, cơn đau lan đến nội tạng mới từ từ biến mất.
Y đã tranh thủ đi chụp CT mạch vành và siêu âm tim, kết quả cho thấy tim của y hoạt động tốt, cũng không có vấn đề hẹp mạch vành. Trưởng khoa Uông của khoa tim mạch khuyên y đeo máy đo điện tim 24 giờ một ngày, nhưng y vội vàng đi khám bệnh vào buổi chiều nên không để tâm.
Vì vậy, trước khi tan làm, trưởng khoa Uông lại đặc biệt dặn dò một lần nữa. Sở Thu Bạch đang hội chẩn cho bệnh nhân cùng với trưởng khoa Lý của khoa phụ sản, sợ trưởng khoa Uông lo lắng nên đã đồng ý với anh ta nhất định sẽ tranh thủ một ngày nghỉ để đeo máy đo điện tim.
Nhưng trưởng khoa Sở còn chưa kịp đeo máy Holter, đồng nghiệp cùng khoa và Quách Quân Bình đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của y, đều suýt chút nữa bị y dọa cho hồn bay phách lạc.
Người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường là Tống Như Ân, người đã bị y mắng.
Kể từ sau khi bị Sở Thu Bạch khiển trách vì lơ là trong ca phẫu thuật hôm đó, Tống Như Ân tự biết mình sai nên đặc biệt quan tâm đến vị trưởng khoa Sở này.
Tống Như Ân không phải là người nhỏ nhen. Kỹ thuật và y đức của Sở Thu Bạch ai cũng thấy, ai cũng khen. Tống Như Ân rất khâm phục Sở Thu Bạch.
Những ngày Sở Thu Bạch xin nghỉ phép, Tống Như Ân đã lấy lại tinh thần sau chuyện gia đình, dốc hết sức lực, cố gắng không tái phạm sai lầm cấp thấp tương tự.
Chiều hôm đó, với tư cách là phụ mổ của Sở Thu Bạch, Tống Như Ân lại cùng Sở Thu Bạch vào phòng phẫu thuật, bọn họ sẽ cùng nhau thực hiện một ca phẫu thuật cắt bỏ bán phần tuyến giáp.
Ca phẫu thuật không quá phức tạp, chưa đến hai tiếng đã gần kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!