Editor: Gấu Gầy
"Thế mà cũng để anh ấy đi được? Sở Giang Lai, cậu đúng là Bồ Tát sống, Phật sống của vạn nhà!" Tần Hào cười nhạo, uống cạn ly whisky trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Sở Giang Lai im lặng không nói gì, chất lỏng màu nâu sẫm sóng sánh trong chiếc ly pha lê xanh nhạt trên tay hắn, phản chiếu ánh đèn muôn sắc trên cao, hoà tan thành một mảng sáng tối tuyệt đẹp.
Tần Hào là cộng sự thân thiết nhất của Sở Giang Lai, không ai khác.
Hai người quen nhau trong bữa tiệc họp mặt của hội đồng hương khi mười chín tuổi, sau đó lại gặp lại nhau trong một buổi tụ tập nhỏ ở London. Người tổ chức buổi tụ tập, Gavin, đã mời hơn ba mươi người bạn cùng chí hướng từ khắp nơi trên thế giới, những người quan tâm đến công nghệ blockchain và tiền điện tử, cùng nhau thảo luận về xu hướng phát triển tương lai của Internet thông qua mạng.
Cũng chính tại buổi tụ tập đó, khái niệm Web3.0, thứ sau này khiến nhiều người say mê và phấn khích đã được đề xuất lần đầu.
Tần Hào là hình mẫu điển hình của người có EQ và IQ cực cao, được nhiều người yêu mến. Theo lời Sở Giang Lai, anh ta mồm mép lanh lợi, xảo quyệt gian trá, tâm địa đen tối đến mức khiến cả hố đen vũ trụ cũng phải chào thua. Các hạt photon căn bản không thể xuyên qua trái tim đen tối và nhỏ hẹp của Tần Hào.
Tần Hào như vậy và Sở Giang Lai rất hợp nhau, bọn họ đã hợp tác trong nhiều dự án, cuối cùng cùng nhau thành lập sàn giao dịch tiền ảo Bion nổi tiếng toàn cầu.
Không có nhiều người trên thế giới hiểu Sở Giang Lai, Tần Hào là một trong số đó.
Lần đầu tiên Tần Hào nghe nói Sở Giang Lai đang yêu là vào đêm trước sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Sở Giang Lai. Tối hôm đó, bọn họ đã uống rất nhiều rượu trong bữa tối.
Tần Hào có đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt trắng trẻo mang vẻ đẹp tinh tế như diễn viên kịch Kabuki của Nhật Bản. Anh ta chơi bời không kiêng kỵ gì, Sở Giang Lai nghe nói khi hắn đến Giang Hỗ lần trước, suýt chút nữa chơi chết một chú vịt con vừa mới được "tuyển dụng" của Royal Heaven Club.
Nhưng bản thân Tần Hào không thừa nhận, thường tự cho mình là một quý ông dịu dàng.
Vào ngày cuối cùng của tuổi hai mươi của Sở Giang Lai, Tần Hào đã tìm cho hắn một dàn tiếp viên nam nữ xinh đẹp và sạch sẽ. Người gần Sở Giang Lai nhất là một chàng trai trẻ, dáng người không cao, nhưng rất trắng, khuôn mặt non nớt đến mức có thể véo ra nước.
Tần Hào dùng mũi giày đá vào cái mông căng tròn của cậu ta, cười nói: "Còn chờ gì nữa? Cần tôi làm mẫu cho các cậu sao?" Chàng trai lảo đảo một cái, mượn lực nhào vào lòng Sở Giang Lai, nhưng Sở Giang Lai lập tức né tránh, khiến chàng tiếp viên nhiệt tình nhào vào khoảng không.
"Tôi đang yêu." Sở Giang Lai nói.
Tần Hào như nghe được một câu chuyện cười hay nhất thế kỷ, anh ta bị rượu sặc, ho sặc sụa như bị hen suyễn nặng: "Yêu đương? Cậu biết yêu sao?" Anh ta là một trong số ít người biết về chứng rối loạn cảm xúc của Sở Giang Lai. Theo anh ta thấy, đừng nói là yêu đương, cộng sự có năng lực làm việc siêu phàm, tràn đầy năng lượng này có khả năng cảm nhận tình yêu hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Nhưng lần này, Tần Hào đã đoán sai.
Tuy Sở Giang Lai thiếu khả năng đồng cảm, nhưng lại rất chung tình. Mối tình này của hắn kéo dài sáu bảy năm. Còn bản thân Tần Hào, dù ong bướm vờn quanh, nhưng vẫn không có mối quan hệ nào có thể kéo dài quá ba tháng.
Khi nghe nói Sở Thu Bạch sắp kết hôn, Tần Hào cho rằng mình nên thuê nhóm luật sư bào chữa hình sự giỏi nhất thế giới chuẩn bị trước. Để tránh trường hợp sau khi Sở Giang Lai cầm súng xả đạn tại hiện trường đám cưới, gây ra vụ thảm sát vô nhân đạo đối với người thân và bạn bè của cô dâu, Tần Hào luống cuống tay chân sẽ không tìm được luật sư hình sự nào bằng lòng làm trái lương tâm để bào chữa cho kẻ sát nhân Sở Giang Lai.
Nhưng vụ thảm sát mà Tần Hào dự đoán đã không xảy ra. Sở Giang Lai chỉ vắng mặt trong cuộc họp quyết định phát triển hàng năm của Bion, ở lại Giang Hỗ tham dự đám cưới của Sở Thu Bạch trong trang phục chỉnh tề mà thôi.
Tần Hào không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy, càng không ngờ đến, Sở Giang Lai lại để Sở Thu Bạch một mình quay lại Kinh Thị.
"An ninh ở thủ đô rất tốt." Đối mặt với sự nghi ngờ, Sở Giang Lai thờ ơ nói.
Tần Hào cười vạch trần hắn: "Thật sao? Nếu an ninh ở thủ đô tốt như vậy thì tại sao cậu còn cho Josephine dẫn theo một đội lính đánh thuê đi theo? An ninh tốt như vậy, cần gì phải lắp đặt camera giám sát toàn bộ căn hộ của bảo bối nhà cậu ở Kinh Thị? An ninh tốt như vậy, cậu vội vàng cái gì? Chuẩn bị trước cái gì? Gặp khó khăn thì tìm cảnh sát là được rồi!"
"Câm miệng." Giọng Sở Giang Lai lạnh lùng, không hề có chút gợn sóng. Hắn cầm chiếc ly vuông chứa đầy whisky và đá viên tròn, thờ ơ cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng đặt trên bàn -— Đó mới là biểu cảm tự nhiên nhất của hắn.
Trên màn hình, Sở Thu Bạch vừa mới trở về Kinh Thị trông có vẻ mệt mỏi, sau khi về nhà không nghỉ ngơi mà lập tức đi tắm, sau đó mang theo gương mặt uể oải buồn ngủ và hơi nước ẩm ướt ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Sở Giang Lai đến gần hơn một chút, ngón tay lướt nhẹ trên máy tính bảng, phóng to khuôn mặt Sở Thu Bạch lên mức tối đa.
"Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái máy tính bảng đó cho đến chết đi." Tần Hào cười lắc đầu.
Sở Giang Lai không tức giận, mặt không cảm xúc hỏi anh ta: "Anh thấy khi nào tôi đến Kinh Thị được? Bây giờ mà đi thì anh ấy có tức giận không?"
Tần Hào nghi ngờ có một loại vi khuẩn tên là tình yêu đã xâm chiếm hệ thống thần kinh của Sở Giang Lai, cấy ghép một đoạn gen nhỏ liên quan đến Sở Thu Bạch vào vùng cảm nhận tình cảm trống rỗng của hắn. Cho nên Sở Giang Lai mới trở nên bất thường như vậy, khi đối mặt với các câu hỏi liên quan đến Sở Thu Bạch, hắn luôn từ bỏ giải pháp tối ưu, trở thành một tên ngốc bắt đầu học cách hành động theo cảm tính.
Ngoài tên trùm m* t** người Mexico đã nổ súng giết người trên đường phố New York, gần đây các tập đoàn lừa đảo ở Myanmar và Việt Nam cũng đã cố gắng liên lạc trực tiếp với ban lãnh đạo của Bion thông qua người trung gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!