Editor: Gấu Gầy
Đồng hồ báo thức reo đúng 8 giờ 20 phút sáng.
Sở Thu Bạch hiếm khi không tỉnh dậy trước khi chuông báo thức reo. Y mở mắt ra, nằm trên giường ngẩn người vài giây, mới nhận ra mình đã ngủ lại ở đâu tối qua.
"Anh Thu Bạch, ở lại đây với em đi, đừng đi nữa. Chỉ một đêm thôi! Chỉ cần anh ở lại đây tối nay, thì sáng mai em sẽ liên lạc với Tống Trình, ký tên vào tài liệu tín thác chết tiệt đó."
Vẻ mặt cau mày nhượng bộ của Sở Giang Lai vẫn còn hiện rõ trước mắt, Sở Thu Bạch cảm thấy khó tin, nghi ngờ mình có thể đã nằm mơ.
Nhưng chắc là không phải, vì Tống Trình đã để lại rất nhiều tin nhắn cho y trên WeChat, vui mừng nói với y: "Giang Lai đồng ý ký rồi, trợ lý của cậu ấy vừa mới liên lạc với tôi, bọn họ sẽ đến chỗ tôi ngay bây giờ."
"Cậu ấy đã ký xong rồi."
"Khi nào thì cậu đến?"
Sở Thu Bạch dụi mắt, tâm trạng phức tạp đặt điện thoại xuống, rồi lại nằm ngửa một lúc mới trả lời: "Chiều nay tôi sẽ qua đó."
Mông, eo và chân bị hành hạ quá mức trở nên đau nhức và mềm nhũn hơn tối qua, di chứng của sự phóng túng khiến Sở Thu Bạch mất một lúc mới mặc quần áo xong.
Y không tìm thấy áo len cashmere và áo khoác của mình, nhưng quần áo trong tủ đều có sẵn. Quần áo Sở Thu Bạch thường mặc nhất đều được cất trong tủ bên phải, còn của Sở Giang Lai thì để ở bên trái.
Lúc Sở Thu Bạch rời đi là vào cuối mùa hè, khi quay lại thì thời tiết đã rất lạnh. Người dọn dẹp chuyên nghiệp mà Sở Giang Lai thuê đã cất quần áo mùa hè của y đi rồi thay bằng quần áo mùa thu đông. Từng bộ quần áo trong tủ đều được giặt sạch và ủi phẳng phiu, được phân loại theo màu sắc, xếp chồng lên nhau hoặc treo ngay ngắn, như thể Sở Thu Bạch vẫn sống ở đây, vẫn có cơ hội mặc chúng đi làm hàng ngày.
Mọi thứ trong nhà này đều được giữ nguyên trạng, dù ai nhìn thấy cũng nhất định sẽ không biết hai chủ nhân trước đây đã chia tay.
Sở Thu Bạch tùy tiện chọn một cái áo len mới mặc vào, là màu camel mà Sở Giang Lai rất thích y mặc, cái áo len cashmere cổ chữ V họa tiết đan dây giống hệt nhau này Sở Thu Bạch đã mua tổng cộng năm cái. Y nghĩ, nếu tình cảm cũng có thể tích trữ như đồ vật thì tốt biết mấy, vậy thì y nhất định sẽ mua rất nhiều hộp đựng, chuyên dùng để đựng sự tin tưởng, bao dung và thấu hiểu của Sở Thu Bạch dành cho Sở Giang Lai.
Sở Thu Bạch chắc chắn sẽ thường xuyên kiểm tra, bổ sung ngay lập tức trước khi bất kỳ thứ nào trong số đó cạn kiệt. Như vậy, y sẽ có thể ở bên Sở Giang Lai mãi mãi, sẽ không vì sợ hãi và thiếu thốn mà trở nên chùn bước, không cần cảm thấy đau đớn vì phải chia tay.
Bữa sáng được đặt trên bàn ăn có thiết bị tự hâm, Sở Thu Bạch ăn qua loa rồi ngồi thêm một lúc, nhưng đến chín giờ, Sở Giang Lai vẫn chưa quay lại.
Văn Nhân gửi tin nhắn thúc giục: "Tôi đã đến đồn cảnh sát rồi, còn anh? Đang trên đường đến sao?"
Bọn họ đã hẹn gặp nhau ở đồn cảnh sát lúc 8 giờ 45 phút, Sở Thu Bạch hiếm khi đến muộn do dự gửi một chữ "Vâng". Y khóa màn hình điện thoại rồi đứng dậy, nghĩ xem nên thông báo cho Sở Giang Lai như thế nào về việc y phải đi trước, để đối phương đừng quá tức giận.
Cửa truyền đến tiếng nhắc nhở điện tử nhập mật khẩu, cửa vừa mở ra, Sở Thu Bạch đang chuẩn bị ra ngoài và Sở Giang Lai đang chuẩn bị vào nhà đã đụng mặt nhau.
Sở Giang Lai nhìn thấy y, trên mặt nở nụ cười an tâm, nhưng thấy Sở Thu Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, còn thay giày xong, nụ cười lập tức biến mất. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Sở Thu Bạch, kéo y vào nhà, nói bằng giọng điệu rất gấp gáp: "Anh Thu Bạch, anh mau giúp em với."
"Gì vậy?" Sở Thu Bạch hai chân mềm nhũn bị đẩy lảo đảo một cái, vịn vào cánh tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững.
Sở Giang Lai nâng niu một chiếc hộp các tông như đang dâng báu vật: "Xem em nhặt được gì này!"
Sở Thu Bạch đến gần, nhìn thấy một cái đầu nhỏ màu trắng, lông xù đang cố gắng chui ra khỏi hộp các tông.
"Mèo?" Y ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Sở Giang Lai đóng cửa lại, như muốn ngăn con mèo vừa mới bắt cóc về nhà chạy trốn lần nữa, hắn chặn ở cửa nói với Sở Thu Bạch: "Có người ngược đãi mèo, em tình cờ đi ngang qua nên cứu nó về. Đã đưa đến bệnh viện thú y kiểm tra rồi, nó vẫn còn khỏe mạnh, chỉ hơi suy dinh dưỡng một chút thôi."
Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào mặt hắn, do dự lặp lại: "Em... cứu nó?"
Vẻ mặt nghi ngờ của y khiến Sở Giang Lai hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, sao nào? Không giống sao?"
Thành thật mà nói, cứu mèo hoang quả thực không giống chuyện mà Sở Giang Lai sẽ làm. Công bằng mà nói, Sở Thu Bạch cảm thấy hắn giống người sẽ ngược đãi mèo hơn.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ hơi xịu xuống của Sở Giang Lai, y vẫn giữ ý kiến của mình, vô cùng bảo thủ đánh giá: "Cứu giúp động vật nhỏ là hành động rất tốt, sẽ tích được phước báo."
Sở Giang Lai không hề hứng thú với phước báo hư vô, hắn quan tâm đến việc làm thế nào để chiếm được thời gian buổi sáng của Sở Thu Bạch hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!