Editor: Gấu Gầy
Sự vất vả cả đêm của Sở Thu Bạch, vì một câu nói mà đổ sông đổ biển.
Sở Giang Lai im lặng đợi y mở lời trước.
Cơn đau nhức ở mông và lưng, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Sở Giang Lai đối diện khiến Sở Thu Bạch không thể ngồi yên, y rất muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đàm phán, nên hỏi thẳng: "Tài liệu đó, tại sao em không ký?"
"Anh nói xem?" Sở Giang Lai nói.
Hắn rõ ràng đã hoàn toàn mất đi "tâm trạng tốt", trở nên rất khắt khe.
Sở Thu Bạch không biết trả lời như thế nào mới đúng, đành phải nói: "Anh không biết."
Hồi nhỏ rõ ràng là một quả Bí Đao Nhỏ đáng yêu mềm mại, nhưng không biết từ khi nào, tên nhóc đáng ghét này lại cao hơn cả y. Khi đàm phán, khí thế cao hơn vài phân đó lập tức hiện ra, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Sở Thu Bạch tự hạ thấp mình, rất thành khẩn thương lượng với hắn: "Em muốn như thế nào mới chịu ký, chúng ta có thể thương lượng."
"Anh ly hôn với cô ta trước đi." Sở Giang Lai khoanh tay, mặt lạnh tanh dựa vào ghế đối diện, như một địa chủ giàu có ngang ngược bảo vệ đất đai của mình từng li từng tí một, thản nhiên nói: "Anh không ly hôn, thì chữ ký này em nhất định không ký."
Sở Giang Lai đã sớm nhìn thấy bản sao giấy chứng nhận ly hôn, nhưng hắn quan tâm đến thái độ của Sở Thu Bạch hơn. Chuyện hai người bọn họ đã ly hôn, hắn muốn nghe y tự mình nói ra.
"Em..." Sở Thu Bạch lại nghẹn lời. Y rất mâu thuẫn, vừa tức giận vừa bất lực, muốn trách móc nhưng cần phải cầu xin người ta.
Sở Giang Lai dễ dàng nắm bắt nhịp điệu của toàn bộ cuộc đàm phán, tiếp tục thờ ơ bổ sung: "Ồ, đúng rồi. Sau khi anh ly hôn, có thể cân nhắc đến em một chút, em thấy trên giường em dường như anh vui vẻ hơn."
"Sở Giang Lai!" Sở Thu Bạch tức giận đến mức đứng bật dậy, nhưng đầu gối y mềm nhũn, hai chân run rẩy, chỉ nhấc mông lên một chút rồi lại ngã xuống ghế, mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng một lúc mới nói: "Em đừng có quá đáng!"
"Em nói sai sao?" Tên nhóc chó không hề có ý hối cải, ngẩng cằm lên, như một tên cướp: "Xét về trước sau, em đến trước cô ta đến sau, xét về sự thật, cũng là em ngủ với anh trước----" Hắn cười lạnh một tiếng, rồi càng nói càng vô liêm sỉ: "Nếu anh có thể sinh con, thì bụng anh còn to hơn cô ta nhiều, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chúng ta ít nhất cũng ba đứa."
Sở Thu Bạch tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt, lỗ tai ù đi. Rượu uống vào buổi tối đều tích tụ trong máu, tất cả hơi rượu cùng lúc xông lên đầu, khiến trán y căng tức đau đớn.
"Em ký hay không?" Y nghe thấy giọng nói run rẩy yếu ớt của mình.
Sở Giang Lai lại đứng dậy, hình như rất sốt ruột, bước nhanh đến trước mặt y, giọng điệu hiếm khi có chút do dự: "Tại sao anh nhất định phải có được Càn Phương?"
Đúng vậy, tại sao nhất định phải có được Càn Phương? Mắt Sở Thu Bạch hơi mờ đi, nhưng y cố gắng chớp mắt, thế giới lại trở nên rõ ràng.
Có rất nhiều lý do để muốn có được Càn Phương, nhưng Sở Thu Bạch không muốn nói với Sở Giang Lai lý do nào cả.
Y không thể nói rõ với Sở Giang Lai, không thể giải thích y đã tìm thấy tài liệu tín thác mà Sở Chấn Thiên để lại cho mẹ ruột của Sở Giang Lai trong két sắt của Sở Chấn Thiên như thế nào, không thể nói với Sở Giang Lai rằng "Anh biết mẹ em bị ba anh ép l*m t*nh nhân. Anh biết em hận nhà họ Sở, ở bên anh chỉ là để trả thù ba." Y không thể nói thẳng: "Anh muốn có được Càn Phương, vì đó là tâm huyết cả đời của ba, không thể để em hủy hoại".
Sau khi điều tra kỹ lưỡng người thụ hưởng khác của tài liệu tín thác đó, Sở Thu Bạch lập tức nhận ra điều bất thường.
Câu chuyện thiếu một mảnh ghép quan trọng trong lòng, bỗng chốc trở nên trọn vẹn.
Người thụ hưởng khác của quỹ tín thác bí mật đó tên là Thẩm Mạn Văn, là mẹ ruột của Sở Giang Lai, cũng là tình nhân mà Sở Chấn Thiên bao nuôi ở Mỹ nhiều năm.
Điều tra cho thấy, không lâu sau khi Sở Chấn Thiên đưa Sở Giang Lai về nước, Thẩm Mạn Văn dần dần cắt đứt liên lạc với Sở Chấn Thiên.
Đứa trẻ đáng thương này có lẽ vẫn luôn nghĩ rằng, mẹ ruột đã buộc phải từ bỏ hắn, khiến hắn phải sống nhờ trong nhà họ Sở.
Để tìm mẹ ruột cho Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch đã tìm một thám tử tư có tiếng trong ngành để điều tra thêm thông tin về Thẩm Mạn Văn. Nhưng vì Thẩm Mạn Văn rất ít khi về nước, nên cuộc điều tra vẫn chưa có tiến triển gì.
Y chỉ có thể biết được từ điều khoản thụ hưởng của tài liệu tín thác, Sở Chấn Thiên đã giấu gia đình để lại cho bà và Sở Giang Lai một trăm triệu tiền mặt và chưa đến 5% cổ phần của một công ty niêm yết.
Sở Thu Bạch không thể nói với Sở Giang Lai, y thật sự không quan tâm Sở Giang Lai đến nhà này vì mục đích gì, càng không quan tâm đến việc phần tài sản vốn thuộc về mình bị chia ra, thậm chí còn cảm thấy Sở Chấn Thiên để lại cho Sở Giang Lai quá ít.
Sở Thu Bạch sẵn sàng thay Sở Chấn Thiên đưa ra quyết định lại, giao tất cả tài sản cốt lõi cho hắn. Chỉ là, nghĩ đến mối hận thầm kín mà Sở Giang Lai dành cho nhà họ Sở, y không thể nói ra một cách đường hoàng: "Anh đưa hết tài sản cho em, tiền mặt cho em, cổ phần cho em, nhà cửa cho em, cả anh cũng cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!