Editor: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch say rượu, nói rất nhiều.
Y nói với Sở Hoài Nam: "Tôi vẫn rất, rất thích em ấy."
Sở Hoài Nam đã biết "em ấy" trong miệng Sở Thu Bạch không phải là Văn Nhân, hỏi y: "Vậy tại sao anh còn kết hôn với Văn Nhân? Đã thích người ta đến thế, lại thích nhiều năm như vậy, tại sao không cưới luôn đi?"
Sở Thu Bạch nhắm mắt lại, cau mày lộ ra vẻ mặt rất đau khổ. Câu hỏi tương tự, hình như y đã nghĩ đến hàng vạn lần, nhưng khó khăn trùng trùng, nên lần nào y cũng đành phải nói: "Anh không còn cách nào."
"Không còn cách nào là sao?" Sở Hoài Nam vừa lái xe vừa liếc nhìn y.
Sở Thu Bạch ngồi ở ghế phụ dùng mu bàn tay che mắt, khẽ nức nở một tiếng: "Không còn cách nào chính là không còn cách nào, Sở Hoài Nam, sao em lại phiền phức như vậy?"
Mời cơm, làm tài xế miễn phí, còn bị mắng, Sở Hoài Nam bị y làm cho tức cười: "Được rồi, em phiền phức. Vậy em không hỏi nữa là được chứ gì."
Sở Thu Bạch im lặng hai giây, rồi lại nuốt lời nói: "Vẫn nên hỏi đi, anh muốn nói."
Đối với người nhà, Sở Hoài Nam luôn rất dễ tính, vừa đạp ga vừa nói: "Hỏi gì?"
"Em hỏi anh, em ấy có đẹp không."
"Ờ, em ấy có đẹp không."
"Cực kỳ đẹp." Hai má Sở Thu Bạch ửng đỏ, khóe môi hơi cong lên, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo hiếm thấy, phô trương nói: "Em ấy cực kỳ, cực kỳ đẹp, là kiểu đẹp được mọi người công nhận. Những người đã gặp em ấy, dù biết tính cách em ấy không tốt cũng sẽ không nhịn được bị khuôn mặt đẹp kia mê hoặc."
"Ồ."
"Ồ là ý gì? Em không tin?"
Sở Hoài Nam không muốn cãi nhau với người say, vừa lái xe vừa dỗ dành: "Tin mà! Vậy ngoài khuôn mặt, anh còn thích gì ở người đó nữa?"
Sở Thu Bạch cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thích tất cả mọi thứ."
"Thích tất cả mọi thứ? Sở Thu Bạch, anh nói quá rồi đấy, trên đời này làm gì có người hoàn hảo như vậy?"
"Không phải hoàn hảo." Sở Thu Bạch nghiêng mặt áp vào cửa sổ, mở to mắt nhìn những ánh đèn thành phố lướt qua: "Anh biết em ấy không hoàn hảo." Y nhỏ giọng nói: "Nhưng em ấy không cần phải hoàn hảo, vì dù thế nào, chỉ cần là em ấy, anh đều thích."
Tình yêu là quy luật nằm ngoài tạo hóa, không thể lựa chọn, không thể kiểm soát.
Đối mặt với Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch vĩnh viễn không thể chỉ dùng lý trí để phán đoán. Ngay cả bản thân y cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sự bao dung và tình yêu như vậy. Chúng liên thủ nhấn chìm lý trí trong dòng sông tình yêu, khiến bản năng mù quáng, bành trướng vô hạn.
Sở Giang Lai khó đoán là một lọ thuốc có nhãn độc, Sở Thu Bạch tự tay dán nhãn "nguy hiểm" cho hắn, nhưng vẫn không kìm được muốn đến gần, giống như bị mất trí. Y theo bản năng muốn hôn, theo bản năng muốn nếm thử, theo bản năng muốn nuốt chửng tất cả sự độc ác và cay đắng của hắn. Bản năng mãnh liệt như vậy, nỗi sợ hãi nhỏ nhoi hoàn toàn không thể ngăn cản.
Sở Thu Bạch thậm chí còn chưa có cơ hội lựa chọn thích hay không thích thì đã lao đầu vào rồi, chỉ có thể bất lực mà thích, hoặc là thích hơn.
Có lẽ một ngày nào đó, y cũng sẽ bắt đầu hận hắn, nhưng yêu hận vĩnh viễn không thể triệt tiêu lẫn nhau.
Dù sao thì y cũng sẽ mãi mãi yêu hắn.
Mười giờ hai mươi lăm phút, Sở Hoài Nam vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu đô thị ven sông Đường Thành đã nhận được điện thoại của Sở Giang Lai.
"Anh Hoài Nam." Sở Giang Lai lễ phép chào hỏi, giọng điệu bình thản lạnh nhạt: "Anh em đâu?"
Sở Hoài Nam hơi đau đầu nhìn Sở Thu Bạch đang say đến mức bất tỉnh nhân sự ở ghế phụ, đáp: "Anh ấy ngủ rồi."
"Ngủ rồi? Bây giờ hai người đang ở đâu?"
"Bãi đậu xe dưới tầng hầm." Sở Hoài Nam hỏi: "Còn em? Vẫn ở Tân Thành sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!