Chương 18: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy 

Hôm nay, Sở Thu Bạch, người luôn đúng giờ, đã đến muộn mười lăm phút. 

Tống Trình đã đọc được nửa bài báo trong phòng họp mới thấy y đẩy cửa bước vào. 

"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi." 

"Không sao." Tống Trình đứng dậy, bước qua trợ lý ra đón y: "Giờ cao điểm dễ tắc đường, tôi cũng chưa đợi lâu. Tiểu Ngô, hai ly latte nóng." 

"Nước lọc là được rồi." Sở Thu Bạch kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu lên ôn hoà giải thích với trợ lý của Tống Trình đang đứng bên cạnh: "Tôi khá nhạy cảm với caffeine, cô Ngô, làm phiền cô rồi." 

Trợ lý Tiểu Ngô đỏ mặt: "Không phiền đâu ạ, Sở tiên sinh, xin đợi một chút." 

Tống Trình ngồi đối diện bàn làm việc, uống latte nóng, trông cũng không ngủ ngon giấc. Trong lòng ông vốn đã thiên vị Sở Thu Bạch, việc Sở Giang Lai từ chối ký tài liệu đối với ông là vô căn cứ và đầy ác ý. 

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông đề nghị sau khi tình trạng của thai nhi ổn định, sẽ lập tức đến cơ quan liên quan để lấy nước ối làm xét nghiệm ADN. 

"Theo điều khoản phân chia tín thác của ông Sở Chấn Thiên, có hai cách để khởi động phân chia tín thác, một là sau khi đạt được điều kiện phân chia, hai người thụ hưởng, tức là cậu và Giang Lai cùng ký tên để khởi động phân chia. Hai là khi người thụ hưởng chung từ chối ký tài liệu phân chia liên quan, nếu bên yêu cầu có thể xuất trình tài liệu được cơ quan tư pháp công nhận để chứng minh điều kiện phân chia đã được đáp ứng đầy đủ, thì không cần tất cả người thụ hưởng ký tên, việc phân chia cũng có thể được tiến hành thuận lợi." Tống Trình tự tin xoay máy tính cho Sở Thu Bạch xem: "Tôi đã có bản scan giấy chứng nhận kết hôn và phiếu siêu âm của cậu rồi, chỉ cần cậu cung cấp thêm một bản xét nghiệm quan hệ cha con, thì cho dù Giang Lai kiên quyết không ký tên, chúng ta cũng có thể thúc đẩy việc phân chia tín thác thuận lợi." 

Sở Thu Bạch mệt mỏi xoa thái dương, không biết nên khóc hay nên cười nhìn ông: "Ông bảo tôi dẫn vợ đang mang thai đi làm xét nghiệm ADN?" 

Tống Trình gật đầu: "Đây là cách nhanh nhất." 

"Không ổn." Sở Thu Bạch không đồng ý. 

"Tại sao?" Là luật sư phục vụ người giàu, để tranh giành tài sản, Tống Trình đã từng đề xuất những việc còn quá đáng hơn thế này gấp ngàn lần. 

Ông cân nhắc: "Làm xét nghiệm quan hệ cha con trong thời kỳ mang thai quả thực sẽ khiến người phụ nữ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng lần này tình huống đặc biệt, tôi nghĩ Sở phu nhân sẽ hiểu." 

Sở Thu Bạch mất vài giây mới phản ứng lại, Sở phu nhân mà Tống Trình nói đến là Văn Nhân. 

Nhưng thái độ kiên quyết từ chối làm xét nghiệm ADN của y không khác gì Sở Giang Lai từ chối ký tên. 

"Không còn cách nào khác sao?" 

Sự từ chối của Sở Thu Bạch nằm ngoài dự đoán của ông, Tống Trình bất lực lắc đầu: "Thu Bạch, tôi rất muốn giúp cậu, nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." 

Chỉ còn hai con đường: thuyết phục Sở Giang Lai ký tên hoặc đưa Văn Nhân đi làm xét nghiệm ADN và làm giả kết quả xét nghiệm ADN. 

Tống Trình tự cho rằng mình đã chọn một con đường tắt cho y. 

Nhưng ông không biết, đối với Sở Thu Bạch đang tiến thoái lưỡng nan, thì hai con đường này đều là đường cùng. 

Ra khỏi văn phòng luật sư, trời đột nhiên đổ mưa lâm râm. Tiếng cần gạt nước mưa lắc lư qua lại khiến Sở Thu Bạch bực bội, y bật nhạc to, cố gắng át đi tiếng mưa và tiếng cần gạt đều đều ma sát trên kính. 

Cuộc gọi đến của Sở Giang Lai vẫn không ngừng, mãi đến khi Sở Thu Bạch không thể chịu đựng được nữa mà kéo hắn vào danh sách đen, thì chiếc điện thoại liên tục hiện thông báo cuộc gọi mới chịu yên tĩnh một chút. 

Khi đi qua đường hầm, chiếc điện thoại được kết nối với bluetooth trên xe lại đổ chuông. 

Sở Thu Bạch nhíu mày nhìn màn hình, rồi lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra. 

Người gọi đến không còn là tên oan gia đó nữa mà là Sở Hoài Nam, người đứng đầu hiện tại của gia tộc, em họ của Sở Thu Bạch. Hai người không phải anh em ruột nhưng lại thân thiết hơn cả anh em ruột. 

So với những người cùng thế hệ khác trong gia tộc, Sở Thu Bạch từ nhỏ đã tỏ ra không quá thông minh. Trước khi kết thân với Sở Hoài Nam, sự tồn tại của y trong đại gia tộc rất mờ nhạt và không được chào đón, như một con chim công xanh rơi vào đàn gà tây, vừa vụng về vừa kiêu ngạo. 

Còn Sở Hoài Nam nhỏ hơn y hai tuổi, từ sớm đã có dáng vẻ khéo léo. Khi còn nhỏ, Sở Thu Bạch đã phát hiện ra rằng, càng thân thiết với Sở Hoài Nam, thì những người anh em họ hàng khác càng không dám đến gây chuyện với y. Vì vậy, y dần dần từ giả thành thật, trở thành "phe Hoài Nam" trung thành trong mắt người khác. 

Đến mức lần này Sở Thu Bạch trở về Giang Hỗ còn bị báo lá cải phân tích rằng, ngoài việc kết hôn với tập đoàn Khang Thông, y còn có ý định liên thủ với Sở Hoài Nam để chèn ép Sở Giang Lai, nhằm mục đích cướp quyền của hắn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!